Những ngày tháng kế tiếp sống trong Làng Cung Nữ, tâm trạng tôi lại trở về thấp thỏm lo âu hệt như ngày đầu tiên đặt chân đến đây. Cánh cửa dẫn vào khu Nghìn Lẻ Một Đêm được tôi lượn qua lượn lại không dưới vài chục lần. Tôi cứ hết đi rồi lại đứng, hết vòng ra rồi lại vòng vô, đầu bâng khuâng ngẩng nhìn căn phòng số 7.
Tôi và em gái chỉ cách nhau vài chục mét, nhưng thật ra xa xôi lắm. Nhất là trong thời điểm hiện nay khoảng cách đó lại càng dài thêm.
Thấy tôi cứ đi ra đi vào khu nhà lớn, Nước Mắm Nhĩ tiến lại ân cần hỏi hai. Tôi cảm kích ơn cứu mạng của gã, nên đáp lại hết sức nhiệt tình bất chấp mối thù hận đang dâng lên trong lòng.
Cái khu nhà khốn nạn này ! tôi căm hận Làng Cung Nữ đến tận xương tủy. Tôi ghét cay ghét đắng từng gờ tường , từng tấm rèm hoa ở đây.
Nước Mắm Nhĩ tinh ý nhận ra tâm trạng tôi không được vui bèn vờ vịt hỏi : "ủa? gần đây nghe nói có dịch đau mắt. bộ Tắc Kè cũng đang bị hả?"
Tôi lắc lắc đầu ra vẻ không hiểu ý gã.
Nước Mẵm Nhĩ bèn ý nhị nói "vậy mau đi rửa mặt đi. Ánh mắt đó mà để bà chủ thấy thì phiền lắm."
Tôi giật mình ,ngó nhìn khuôn mặt gã. Lúc này hình tượng gã trông mới to lớn làm sao. Chẳng hề giống với trước đây – lúc nào cũng xuề xòa đồng bóng.
Nước Mắm Nhĩ nói câu vừa rồi chính là để cảnh tỉnh tôi phải ổn định tâm trạng, chớ nên vì thù oán nhất thời mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn. Tôi giật mình ngẫm nghĩ, may mà mấy ngày nay Lý Ma Ma vắng mặt ở đây, bằng không, nếu tôi mà gặp bà ta chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Mà nhắc mới nhớ, dạo gần đây con mụ Già Làng thường xuyên đi vắng. Thi thoảng mới thấy mụ xuất hiện dùng bữa tối với cả nhà, khi xuất hiện cũng chẳng hỏi han gì chuyện kinh doanh lỗ lãi. Tôi biết bà ta đã tạm thời chuyển giao quyền lực cho Nước Mắm Nhĩ , nhưng cứ bỏ mặc không nói lời nào xem ra cũng không hợp với phong cách quản lí của mụ.
Nhưng mặc kệ chuyện gì đang diễn ra, thực tế là tôi hiện đang được thơm lây. Từ ngày Nước Mắm Nhĩ nắm quyền trong tay, tôi mặc sức theo hắn ta làm vương làm tướng. Tôi và Mắm quản lí nhân viên và tiếp khách vô cùng ăn rơ. Giang hồ kháo nhau, Tắc Kè và Mắm Nhĩ là 1 cặp bài trùng. Nhờ gã, tôi có diễm phúc gặp mặt biết bao chân dài nổi tiếng đang "làm hợp đồng" tại đây. Có bước vào Làng Cung Nữ mới biết, đằng sau ánh hào quang là một thế giới rất khác.
À, tiện đây cũng than thở luôn, từ ngày biết được tung tích Bánh Đậu Ngọt không hiểu sao mọi triết lí về mại dâm trong tôi đổ sập hẳn. Mọi lí luận tôi xây dựng suốt nhiều năm qua bỗng chốc chắp cánh bay mất chỉ trong 1 đêm. Từ lúc nhìn thấy Bánh Đậu Ngọt, tâm hồn tôi treo ngược cành cây.
Bây giờ tôi đang tự mâu thuẫn với chính mình. Tất cả những gì tôi làm thời gian qua là đúng hay sai? Môi giới mại dâm là đúng hay sai ? phải chăng tôi đã bị quả báo rồi ư? Phải chăng ông trời muốn tôi trả giá cho những việc làm trong quá khứ?
Bây giờ Má Nuôi đã mất, tôi chính là người chịu trách nhiệm với em gái. Tôi sẽ nuôi em gái cả đời , tôi phải đem đến cho nó cuộc sống hạnh phúc nhất. Nhưng , tôi biết nuôi con bé bằng gì đây? Bằng đồng tiền kiếm được nhờ mại dâm sao ? Có lẽ, con đường vinh hoa của bố mì Tắc Kè Bông đến đây là chấm hết.
Tôi phải thoát khỏi tình trạng này thôi ! tôi phải đưa Bánh Đậu Ngọt rời khỏi đây ngay thôi! Tôi chỉ biết không thể để em gái mình tiếp tục ở lại cái ổ chó này nữa. Nhất định phải trốn thôi ! mục đích của Tắc Kè Bông đã đạt được rồi, tôi không ham hố cái thứ vinh hoa phú quý chó chết của Làng Cung Nữ, vậy nên mấy ngày tiếp theo đó nhanh chóng bắt tay vào kế hoạch đào thoát đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Tôi dự định đem theo Geisha trà trộn vào đám gái bị thôi việc đợt này .
Cứ 4 tháng một lần, Làng Cung Nữ lại tiến hành thanh lọc nhân viên. Mấy chuyện nhỏ nhặt này đều do tôi trực tiếp chỉ đạo, cho nên xác suất rủi ro rất thấp. Cái chính là làm sao qua mặt Nước Mắm Nhĩ và Lý Ma Ma, bởi vì không thể đưa Vương Phi đang ngồi phòng số 7 đi nơi khác được.
Điểm may mắn nhất trong trường hợp này là gương mặt Geisha. May mà ngoài tôi và 2 người cầm quyền kia, chẳng có ai biết Geisha trông ra làm sao.
Bộ óc kì tài của tôi dự trù thật tỉ mỉ. Sau khi đã vạch ra kế hoạch tạm thời rồi, tôi đồng thời làm 2 việc chính đó là thu dọn 1 ít vật dụng quan trọng và làm báo cáo chuyển nhượng 6 Cung Nữ mới ột cơ sở hạng sang của người nhà Lý Ma Ma. Chờ đến khi bản báo cáo này được gã quản gia phê duyệt rồi, liền có thể liều mạng một phen.
Tôi ráng nhẫn nhịn ,nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Lee Phong Lưu có thể nhẫn nại mấy năm trời bên cạnh Lý Ma Ma thì Tắc Kè Bông này cũng có thể.
Có điều, như tôi đã nói, cuộc đời Tắc Kè Bông chứa đầy những biến số.
Tôi mãi mãi không ngờ đến được, người đàn bà quyền lực trước nay chưa từng quan tâm đến ai, lại đột nhiên gõ cửa phòng tôi với một nụ cười ngọt ứa nước.
Đó là 1 đêm thu tối mịt, không trăng.
Giữa trời gió to, Lý Ma Ma khoác nhẹ chiếc áo lông thú, khoanh tay đứng đợi tôi trước cửa phòng. Mụ đến lặng lẽ như 1 cơn sóng ngầm giữa đêm khuya, khiến tôi giật mình bật ngửa. Những lần trước đây mụ đi đến đâu cũng có tiền hô hậu ủng, chỉ riêng đêm nay một thân một mình đứng trước cửa phòng tôi.
"cậu em đang làm gì trong đó mà lâu vậy?" – mụ Lý là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ bầu ko khí gượng gạo.
"à à, tại vì bất ngờ quá. bà chủ vào phòng chơi !"
Cuối cùng Tắc Kè Bông cũng lấy lại phong độ , nồng nhiệt đón tiếp khách không mời mà đến.
Thú thật mà nói thì tôi hơi giật mình rồi, bởi vì con mụ Lý không bao giờ rãnh rỗi đến thăm ai hay tám chuyện với ai cả. Chí ít thì không thể làm chuyện đó với tôi.
Và dĩ nhiên tôi đoán đúng, khi tôi rót nước mời mụ. mụ đón lấy tách nước từ tôi, đi thẳng vào mục đích chính.
"Tắc Kè chơi thân với Gái Hư,Lão Tướng và cả Lee Phong Lưu nữa, chắc cũng là dân nhậu thứ thiệt?" – nói rồi tay phải mò vào trong túi áo ngoài lấy ra 1 chiếc li nhỏ màu xanh ngọc.
Tôi lại bị bất ngờ đợt hai ! chiếc li này tôi vừa nhìn liền nhận ra ngay. Giống loại li phỉ thúy ở nhà Lee Phong Lưu,hắn ta có 1 cặp giống như thế này.
Tôi vừa kinh ngạc thốt ra khỏi miệng , Lý Ma Ma nổi nóng mắng chửi luôn :
"Thằng khốn đó đoạt từ tay Lý chứ ở đâu ra. Mẹ kiếp, tức nổ cặp mắt mà."
Rồi mụ thở dài, cái lưỡi uốn lượn liên tục : "chắc Tắc Kè cũng biết, thực ra Nương từng có qua lại với Lee Phong Lưu. haiz, bây giờ ngẫm lại ê chề lắm, lúc đó Nương còn trẻ người non dạ, suy nghĩ bồng bột người lớn 2 nhà thì quan hệ thân thiết với nhau, mọi chuyện tiến triển tốt đẹp, nào có ngờ đâu...."
Con mụ già này không biết tôi đã rành tình huống về mụ nên ráng sức "mị dân" bằng chuyện cổ tích đêm khuya cho tôi nghe. Càng nghe càng ứa lá gan , giọng điệu mụ ưỡn ẹo chẳng khác cái đêm chung chăn gối với Hoàng Tử là bao. Nếu tôi không sớm biết mưu đồ của con đĩ già này, chắc đã vào hùa với mụ từ lâu. Miệng tôi thành kính mà trong lòng chỉ muốn vả lật mặt mụ tại chỗ.
Lý Ma Ma xoay xoay chiếc li quý 1 chặp, kể đến đoạn "bán tống bán tháo đồ cổ trong nhà để giúp người tình, không ngờ về sau lại bị hắn đâm 1 dao sau lưng." liền dừng lại. Ngưng đọng giây lát , hỏi tôi :
"ở chỗ Tắc Kè có rượu không?"
Tôi bèn lấy chai rượu vang trong túi xách đặt lên bàn nói "vừa hay hôm trước có ông khách biếu."
Lý Ma Ma rót rượu vào chiếc li xanh ngọc, tay uyển chuyển lắc,chẳng mấy chốc rượu đã hóa thành thể nóng. Mụ già Làng tủm tỉm cười "thấy không? hàng Tàu cái nào cũng dởm, chỉ có đồ cổ là xịn thôi."
Mụ đưa li rượu đến cho tôi,miệng nói mấy câu chua chát : "hôm nay ta mời cậu em li này, vì mình có chung kẻ thù, chung mục tiêu."
Rượu vào miệng tôi đắng ngắt,cả hơi nóng cũng chẳng làm tôi ấm hơn.
Uống xong li rượu đầu, mụ Lý đột nhiên mỉm cười, nụ cười của mụ quyến rũ mê người, nồng nàn hơn cả men say :
"Tắc Kè thích rượu thì đúng y bài, chơi với nhà Lý là đúng 1 tụ đẹp đội hình luôn. Có Nương ở đây, cậu em sẽ sớm thành đại gia rượu thôi. Hà hà, chẳng là thế này, Nương có quen một ông thầy chuyên nghề ủ rượu nổi tiếng nhất Việt Nam. Cách đây không lâu có hẹn với lão rằng sẽ lên nhà lão ăn nhậu 1 bữa thả ga,đến hôm đó nhất định cậu em phải đi với Nương. Lão ở trên Lạng Sơn,muốn rượu gì cũng có. Uống , uống thêm 1 li nào. "
Mụ nói đến đây , tôi như người mê bừng tỉnh khỏi giấc mộng . bậc thầy ủ rượu ? gã nấu rượu? là cái người mà mụ tính gả Trang Trắng cho đó sao?
Thì ra mục đích của mụ buổi tối hôm nay là muốn dẫn dụ tôi đi gặp người đàn ông đó. Ái chà chà, trong vụ này có âm mưu gì đây?
Tôi chưa kịp đáp lại câu nào thì mụ Lý đã lên tiếng trước : "này, rượu đây thế còn mồi đâu?"
Trong tủ lạnh còn 1 ít đồ nhắm cách đây mấy hôm tôi mới dùng để xã giao với Nước Mắm Nhĩ, bấy giờ tiếp tục lấy ra phục vụ công tác chiêu đãi bà chủ.
Theo từng li rượu và miếng mồi, mụ Lý cũng cởi lòng nhiều hơn. Mụ khoái chí đàm luận chuyện trên trời dưới đất, nhưng vẫn khôn khéo lấp liếm hết bí mật then chốt. Theo lời mụ tôi biết được chút thông tin về ông thầy nấu rượu này.
Ông ta cũng là 1 đại gia nức tiếng ở Lạng Sơn, sở hữu nhiều khu đất đai rộng lớn. Trước đây mụ Lý và Hoàng Tử cũng như bọn "tôn thất" trong Làng uống rượu của gã một lần mà mê mãi tận bây giờ. Duy chỉ có điều , gã ủ rượu là người tính tình thất thường ,mỗi lần bán cho ai chỉ bán số lượng ít, lại không vì địa vị cao sang của Làng Cung Nữ mà xem như ngoại lệ, thành thử ra muốn trở thành khách hàng lớn mụ Lý phải đích thân đến tận nơi thể hiện thành ý. Mục đích của mụ là đến Noel sẽ có đủ rượu mời cho bữa đại tiệc hoành tráng . Chuyến đi này chính là để thắt chặt hữu nghị và đặt hàng số lượng lớn từ ông ta.
Để có được rượu ngon, rượu quý lâu năm, gần như tại tư gia gã nấu rượu sẽ có 1 cuộc đấu giá, ai có lợi thế hơn thì được nhiều rượu hơn, đó là lẽ tất yếu.
"Tắc Kè nghe xong có thấy hài hước không? haha, nhất cái ông thầy rượu này rồi ! Cũng may Lý đây thuộc dòng quyền quý, nếu không chả dễ gì được lão ta tiếp đâu.Cho nên đến hôm đó mới phải nhờ vào Tắc Kè, đi với Lý một chuyến cho đông đủ đội hình. Lý đây quý nhất là những người vừa biết nói chuyện, vừa biết chơi, vừa biết uống như Tắc Kè."
"À, ra vậy. Nghe bà chủ nói mà em thèm nhỏ dãi. Đến hôm đó chắc chắn phải đi thử xem rượu quý mà bà chủ thích là loại gì."
Tôi vừa nói vừa cười , bộ dạng ra sức vào hùa với mụ, khiến bà chủ rất lấy làm hài lòng. Miệng tôi cười mà trong lòng ấm ức "Sắp chạy trốn tới nơi mà còn dính phải phốt này. Đen đủi quá !"
Cứ như thế tôi và mụ Lý lại bắt đầu bàn tán sang cái dở cái hay của từng dòng rượu từ bình dân đến cao cấp. Khi cuộc vui lên đỉnh điểm, tôi và mụ như người lạ trở thành thân nhân, tán phét đến nghiêng ngã đất trời. Lúc này , mụ Lý mới chuyển chủ đề thật khéo léo làm sao.
Đầu tiên, bà ta đánh tiếng hỏi dò về con đường tương lai phía trước của tôi, hỏi Tắc Kè có muốn ở lại Hải Phòng hay không , bà ta sẽ tạo điều kiện cho tôi có 1 chỗ ở tốt hơn và mức lương cố định hơn.
Điều kiện này quá hấp dẫn. Tuy nhiên, Tắc Kè Bông không dễ dàng trúng kế của mụ. Ai chẳng biết con mụ này đang thử lòng tôi, bà ta muốn xem xem tôi có dã tâm với khu đèn đỏ Hải Phòng của mụ hay không đó thôi.
Điểm này ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy.Nếu ngày hôm nay tôi trả lời "có" , vậy thì một năm, hoặc 2 năm sau khi lợi dụng tôi thành công,giang hồ sẽ có tin tức "Anh lớn Tắc Kè Bông bị bắn chết tại cầu cảng"... dễ chi mụ để cho tôi sống.
Vả lại cho dù mụ có thực tâm cho tôi hưởng phúc thì tôi cũng đếch cần. Đồng tiền chó đẻ đó tôi không cần. Mụ là kẻ thù của tôi, cho dù có đối tốt với tôi thế nào cũng vô ích mà thôi. Vậy nên tôi trả lời mụ ngay : "Tắc Kè còn nợ Sài Gòn nhiều lắm không thể đi luôn được đâu. Ở trong nam Tắc Kè Bông tự đứng lên được thì cũng tự ngã xuống được. Trước nay nghĩ gì nói nấy,bà chủ đừng để bụng tội nghiệp." – Công nhận tôi ăn nói quá khéo,chỗ nào cần thẳng là thẳng , mà chỗ nào cần mềm là mềm. Bởi vậy Lý Ma Ma thích tôi ra mặt, còn luôn miệng khen thích khen hay , đúng là đàn ông có chí khí,có tình có nghĩa, như thế mới làm được việc lớn.
Thế là 2 con cáo già lại khoái chí cụng li canh cách. Rượu vào người tôi chạy rần rần, trong nhất thời vẫn chưa hiểu được dụng ý của mụ chủ.
Tất nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến. Lý Ma Ma không để tôi đợi lâu. Lúc bấy giờ mụ đặt li rượu xuống bàn, hỏi một câu thế này :
"dạo gần đây Tắc Kè có qua lại với Trong Trắng phải không? chà chà, ta phải công nhận cậu em khéo nha, con bé đó tính tình ko bình thường. Từ trước đến nay cộc cằn thô lỗ,người trong Làng ai cũng ngán. Cho nên nếu có vô tình gây tội với cậu em thì cho Nương xin lỗi nhe. Tại Nương mãi làm ăn không lo dạy con."
Ồ, nói dài nói dai , thì ra muốn hỏi ý kiến tôi về Trang Trắng !
Tôi ngẫm nghĩ cho rằng mụ Lý đang muốn tham khảo ý kiến tôi về việc gả Trang Trắng cho gã nấu rượu ở Lạng Sơn. Cô ả này đang ở cùng phe với tôi , dĩ nhiên tôi phải giúp đỡ ả rồi.
Tôi cứu giúp Trang Trắng bằng cách cố tình đưa ra ý kiến cá