Chúng tôi rút về quê cố thủ được khoảng 2 tuần thì đột ngột xuất hiện một chuyện chẳng ngờ. Chuyện là sau cái đêm ăn thịt mèo ấy, em gái tôi bỗng nhiên sinh ra chứng thấp khớp, đau nhức khắp người. Những giờ phút kinh hoàng tràn tới với con bé, cả người nó cứ đau râm ran , càng về đêm bệnh càng thêm nặng.
Tắc Kè Bông hoảng loạn đi vòng vòng trong buồng ngủ tìm giải pháp khắc phục, cả bác sĩ cũng được mời tới, nhưng ông ta chỉ kê vài toa thuốc uống, một ít cao dán , sau đó đi luôn. Từ đó đến nay đã được 3 ngày Bánh Đậu Ngọt sống trong đau đớn.
Cái tính từ "đau đớn" dùng ở đây rõ ràng là nói quá. Bởi vì trong căn phòng kín chẳng hề nghe thấy một tiếng kêu la nào. Em gái tôi bản tính quật cường, tuy nó đau nhức vẫn chỉ rên rỉ trong cuống họng. Mà tôi quan sát thấy cảm giác của em giống cái tình cảnh "kiến bò dưới da" hơn là đau nhức thấu xương, cho nên chuyện nó cứ nằm co quắp thoi thóp thở cũng là phản ứng dễ hiểu.
Bác gái tôi và mấy bà hàng xóm thấy cảnh này kinh dị la lên "hắn trúng bùa, trúng ngải đó mi! nấu nước lá xông, bằng không thì chết."
Vậy là , có bệnh thì vái tứ phương , tôi đành phó mặc cho bác gái và Hạnh Nhi lo việc nấu nước xông và tắm cho Bánh Đậu, bản thân mình tìm cách liên lạc với Nước Mắm Nhĩ và vài người anh em có kiến thức.
Đêm đầu tiên không liên lạc được với ai, trong lòng dấy lên bao phiền muộn.
Đêm hôm đó em gái tôi nằm sấp trên giường để bác gái cạo trứng gà ,đây là một cách thức kiểm tra bùa ngải theo dân gian. Khi tôi bước vào thấy bác gái không ngừng lầm rầm chi đó. Tôi cố lắng tai nghe, thì ra đang chửi rủa cái người đã ếm bùa lên người em tôi.
Thấy tôi bước vào, bác gái chìa quả trứng về phía tôi nói "đây nì, mi coi, lòng trong đen thui."
Thấy lòng đỏ hiện màu đen tức là bị ngải. Da mặt tôi tái hết cả lại.
Bùa ngải ư ? lẽ nào chừng đó rắc rối còn chưa đủ?
Tôi không thể tin được, trong mơ cũng không tin được có ngày mình lại đối mặt với hiểm họa về ma quỷ tâm linh. Chắc chắn đây là chiêu bài sau cùng của mụ Lý dành cho em gái tôi .
Buổi tối hôm đó ruột gan tôi quặn thắt , đưa mắt nhìn nhan sắc nhợt nhạt của Bánh Đậu Ngọt sau khi qua "liệu trình" thứ nhất. Con bé quấn khăn trắng bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt thất thần. Bác tôi bước ngay theo sau, tuy già nhưng vẫn còn khỏe chán. Bác gái nhìn tôi châm chọc :
"ta chà thuốc lên người hắn, chà tới chỗ mô, da dẻ trắng ngần chỗ nứ, mịn màng lắm . Chu cha ta nói, mi mắm dố được con bé ni ngon kinh ?"
Tôi bối rối không biết đáp sao , đành chối : "em gái con đó. Bác đừng hiểu lầm."
"hiểu lầm con khỉ ! mới khi nãy ta hỏi hắn , hắn gật đầu kìa."
"gật đầu gì ? bác đã hỏi nó chuyện gì?"
"hứ! thui kệ cha mi, ta lên cạo trứng gà tiếp cho hắn."
Còn đang tần ngần thắc mắc câu nói đầy ẩn ý vừa rồi, đột nhiên thấy mái đầu búp bê lù lù từ trong nhà tắm bước ra dội xô nước to tổ chảng, nghe "ào" 1 cái bắn hết cả lên quần tôi.
"ôi mẹ ơi, ai bảo anh đứng đây. Vừa nãy chà thuốc lên người anh có thấy không, eo ơi, phòng tắm bây giờ dính toàn dịch màu xanh, kinh lắm ! Tại em gái anh đấy, còn bắt em dọn dẹp. Lúc nào cũng là em thôi."
Cô nàng mắng 1 lèo rồi lại lom khom trở vô xả nước tiếp tục chà phòng tắm. Kể cũng tội Hạnh Nhi thật. Nhưng mặc kệ, làm việc nhà cho quen, không thể cứ nuông chiều nàng này mãi được.
Dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy , Hạnh Nhi nằm ườn ngoài phản gỗ xem tivi, còn tôi đứng lấp ló ở cửa buồng nhìn bác gái cạo gió cho Bánh Đậu. Bác gái tôi làm rất kĩ, tôi có thể yên tâm giao trọng trách này cho bác ấy. Mà hình như những lá cây thuốc cũng có nhiều tác dụng. Khi tôi tiến vào giường hôn khẽ lên mái tóc em, con bé mở mắt nhìn tôi nói được mấy chữ "khá hơn rồi" đoạn ngủ thiếp đi. Thôi thì đành vậy, miễn sao ăn được ngủ được, tất có sức khỏe chống chọi căn bệnh quái ác này thôi.
Trời về khuya thật khuya, vầng trăng treo trên cao tít, bốn bề yên ắng đáng sợ, thi thoảng trong đêm đen vọng lên tiếng cú rúc len lỏi, rồi tiếng chó sủa đứt đoạn mãi tận xóm bên. Tôi ngồi trên giường ngủ của các cô nàng tính ra đã được 3 tiếng đồng hồ, vừa ngồi vừa luôn tay xoa bóp tay chân cho em gái.
Cái tay tôi hình như nắn bóp, sờ mó phụ nữ thành quen , cho nên khéo léo có nghề, tôi mà xoa bóp thì y như rằng Bánh Đậu rất thoải mái. Con bé cảm thấy bệnh tình thuyên giảm mỗi khi có tôi bên cạnh, cho nên người làm anh này lúc nào cũng túc trực bên em.
Nhìn kim đồng hồ miệt mài quay, tôi vẫn ở nơi đó yên tĩnh giúp em gái làm dịu cơn đau. Cứ mỗi khi tay tôi xoa đều trên các khớp , khuôn mặt con bé lại dãn ra thoải mái, xem ra trong giấc ngủ đã tiến vào trạng thái rất sâu. Tôi càng làm càng cảm thấy có động lực, cho rằng người anh này cuối cùng đã làm được gì đó cho cô em thân thương. Bây giờ Má Nuôi đã không còn, nếu tôi không bao bọc con bé thì nó biết sổng ra sao ? cho nên tôi cứ xoa , cứ xoa đều tay không biết mỏi mệt. Đến khi trời chập choạng sáng mới y nguyên tư thế mà thiếp đi.
Đến bữa ăn sáng, Hạnh Nhi dìu tôi dậy , cả người tê dại đi đứng thật khó khăn. Bác gái tôi hỏi : "con bé đỡ chưa?"
Tôi đáp "đỡ nhiều rồi, mà hôm qua bác đã dùng những loại cây gì vậy??"
Bác gái tôi rất thích vừa nhai trầu vừa tám chuyện tầm phào ngày xưa. Tôi vừa hỏi câu đó bà ấy liền kể ra vanh vách những loại cây thuốc nam trên vườn được hái hôm qua . Tôi nghe xong lùng bùng lỗ tai, cái này không phải lĩnh vực của mình, đành chịu không nhớ nỗi.
Bác tôi kể xong đột nhiên hỏi : "con bé em mi nớ, hắn có thù oán chi với ai mà bị họ ếm bùa rứa?"
Hạnh Nhi giật mình nhìn tôi, tôi nhìn cả 2 người phụ nữ với ánh mắt phức tạp , sau cùng mới rụt rè nói : "Chắc không phải bùa ngãi gì đâu. Giờ nào còn mê tín. Do nó bị trúng gió cộng với bệnh thấp khớp thôi."
"thấp khớp cái đầu mi, mới 2 chục tuổi mà khớp cái chi, thân già ta đây mới khớp nè. Cái con nớ có bùa sẵn rồi, hôm trước hắn ăn nhầm thịt mèo vô nên thành ra rứa đó."
Nghe đến đây bỗng nhiên có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi hoảng sợ liếc nhìn Hạnh Nhi , thấy cô vợ bé mặt mũi xanh lè. Ngay lúc đó nghe tiếng ho khẽ của Bánh Đậu Ngọt.
"Bánh Đậu, Bánh Đậu, em làm sao rồi?"
Lúc tôi trở vào buồng thì em gái cũng đã tỉnh giấc, nó đang mon men xuống giường loay hoay mở cửa sổ. Tôi mừng thầm trong lòng vì sự cải biến thể chất này, bèn đẩy cánh cửa sổ ra, ánh nắng sớm chỉ chờ có thế, chiếu vào khắp gian phòng ,gán lên người em gái những gợn nắng lâp lánh.
Bánh Đậu Ngọt khẽ đưa cánh tay lên áng ngữ trước mắt vì chưa quen với ánh sáng gắt, một chốc sau, nó nhẹ nhàng đưa tay xuống, hai chân bước tới, cả người tì sát song cửa. Điều này cho thấy bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều.
Tôi mừng rỡ vô hạn bèn lấy cháo ra kiên quyết đút cho em ăn. Con bé không còn cách nào khác đành há miệng ra nuốt từng thìa cháo. Tôi khuấy đều cháo trong bát, hạnh phúc hỏi : "cháo ngon không?"
Em gái nhỏ nhẹ gật đầu, rất lễ phép nói : "dạ" – chao ôi, đây là từ vựng hay nhất trong tiếng việt.
Sau đó Bánh Đậu Ngọt không biết nghĩ gì, nó không đón lấy thìa cháo tiếp theo của tôi mà mơ hồ nói : "đêm qua Bánh Đậu nằm mơ."
Tim tôi giật thót, hỏi : "mơ cái gì?"
"mơ thấy anh cả." – con bé cúi đầu e lệ - "và mùi trầm hương."
Tôi còn đang mơ mơ màng màng chưa hiểu gì thì con bé đã nói thêm : "Lúc đó cảm giác dễ chịu lắm.Nhưng..."
"Nhưng thế nào ?"
"Nhưng có người đàn bà cứ ôm lấy Bánh Đậu."
Tôi nhớ rất rõ , lần đầu tiên gặp Bánh Đậu Ngọt là khi nó ở trong căn phòng số 7, ngày hôm đó tôi đã quan hệ tình dục với em, điều đó khiến lương tâm tôi cắn rứt cho tới ngày nay. Bên lề chuyện tình dục còn có nỗi đau về thân phận Vương Phi và cung cách bài trí của từng căn phòng. Trong Làng Cung Nữ lưu truyền rất nhiều lời đồn đại, trong đó lời đồn Bà chủ dùng bùa ngải , yêu thuật để huấn luyện đám gái là 1 trong những chuyện có cơ sở. Tuy nhiên, tôi là người có lối sống cởi mở nên không để chuyện này trong lòng. Bấy giờ gặp tình trạng của Bánh Đậu Ngọt mới bắt đầu lo ngại.
Nếu sự thật quả có liên quan đến chuyện tà pháp thì gay rồi đây. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc chơi ma quái này. Cũng may nơi đây cách rất xa Làng Cung Nữ, và tà pháp miền bắc cũng khó lòng công hiệu với xứ sở miền trung xa xôi, cho nên tôi vẫn lạc quan trong vòng 1 tuần sẽ trị dứt "căn bệnh" cho em gái.
Ngày hôm đó trùng hợp thế nào tôi nhận được cuộc điện thoại của 1 người bà con với Bánh Đậu Ngọt, nghe đâu là thân tín bên cạnh Bác Mười. Tắc Kè Bông lật đật ngiêm trang đáp : "dạ. Có chuyện gi ạ?"
Người trong điện thoại nói : "nếu cô nhỏ bị đau khớp thì hãy cho uống thuốc nam, đốt kỳ nam, năng trị bệnh bằng liệu pháp xoa bóp. Ngoài ra cũng nên đốt hết quần áo, vật dụng cá nhân cũ đi. Làm được không?"
Hừ, tôi ghét nhất người khác nghi ngờ năng lực của mình, thế là lập tức đáp "được." – cứng như thép. Người trong điện thoại lại tiếp "hãy để lại địa chỉ, tôi sẽ cho người gửi trầm hương tới nơi."
Tôi thận trọng để lại địa chỉ ở thành phố cho hắn ta. Bao nhiêu năm lăn lộn tập cho tôi tập tính luôn luôn cảnh giác . Mà cái tay vừa rồi cũng thật dễ ghét, hắn ta làm như tôi không có mối mua trầm không bằng. Đừng quên quê tôi và Khánh Hòa là 2 vùng đất trùm sò trong lĩnh vực này nhé.
Thế là tôi điện gấp cho thằng cháu hỏi mua trầm hương ngay trong ngày. Mặt khác kể với bác tôi những gì mình suy nghĩ về cái vấn nạn mê tín dị đoan bùa ngải. Bây giờ đành phải khai thật thôi, không thể giấu bác ấy được nữa.
Bác tôi nghe kể xong liền la lên : "đó thấy chưa mi nạ ? ta là ta nói rứa mà còn cãi. Cách trị ngải ni có nhiều lắm, đốt trầm, xoa huyệt, xông thuốc nam,.. đường mô cũng được hết. Ngải ni không nghiêm trọng."
Cảm thấy hi vọng tràn trề, những ngày sau đó tôi đều thức đêm thức hôm xoa tay nắn chân cho con bé. Còn dìu nó đi đi lại lại trong khoảng sân nhà, có khi leo lên tới trên vườn. Bệnh tình con bé lúc nặng lúc nhẹ không biết đâu mà lần. Mọi liệu pháp tôi đã thử hết, chỉ còn thiếu trầm hương hay kì nam nữa thôi.
Khuya hôm nay Hạnh Nhi sẽ đem lô trầm hương mới đặt mua của 1 ông chủ ở Đà Nẵng về. Tôi nhìn cô vợ bé hết sức vừa lòng, Búp Bê là cánh tay phải đắc lực của tôi, làm ăn rất giỏi.
Công nhận cái thứ này xa xỉ thật, chỉ có chút bẹo mà ngốn của tôi kha khá tiền của. Nhưng mặc kệ thế nào, bác Mười đã căn dặn ắt có cái lí của ông ấy. Ban đêm, khi Bánh Đậu ngủ, tôi y lời bác đốt trầm hương lên, hương thơm quấn quit quanh nhà , khắp từ trong nhà ra ngoài ngõ sạch bóng côn trùng,
ruồi muỗi.
Quả nhiên Bánh Đậu Ngọt rất thích nghi với môi trường này. Con bé thư thả hơn hẳn, ngủ ngon hơn hẳn. Cái mùi này làm tôi nhớ lại cảm giác lâng lâng khi ở trong căn phòng số 7, cảm thấy càng thêm căm hận Lý Ma Ma. Thì ra bà ta dùng thứ này để bảo vệ sức khỏe cho Geisha, vì trên người con bé có 1 loại ngải đặc biệt.
Ngải này có tác dụng khống chế tâm thần người chứ không có tác dụng lấy mạng người, tuy vậy nó vẫn ngày ngày bào mòn sức khỏe của em. Vì ngải vốn kị thịt mèo , thịt chó hay máu gia cầm, cho nên phản ứng lại khiến cơ thể vật chủ đau nhức. Bởi vậy ngày hôm nọ Bánh Đậu Ngọt ăn nhầm một miếng thịt mèo là trời giúp tìm ra chân tướng. Nếu không có sự tình hôm đó chắc còn lâu chúng tôi mới phát hiện mối họa tiềm tang này. Bây giờ chúng tôi sẽ dùng liệu pháp dân gian quê tôi để trị dứt điểm loại tà pháp của Làng Cung Nữ.
Tôi dám chắc cách thức cai trị đám gái Tiến Vua bằng tà thuật đã có tử rất lâu đời trong Làng Cung Nữ . Dù ở thời nào đám lãnh đạo Làng cũng đều là những con mụ khốn nạn nhất. Về mặt tâm linh hay làm ăn kinh doanh mụ Lý đều biết giở những thủ đoạn thấp hèn, ti tiện. Hừ, đến bây giờ thi tôi lại hơi coi thường mụ ta. Vì mụ ta chỉ biết ngấm ngầm hại người chứ không cho thấy năng lực thật sự. Lee Phong Lưu cũng là một gã khốn nạn nhưng ít nhất chính tay ông ta gây dựng nên cơ đồ
Nghĩ tới đó bất giác lại nhớ tới Bánh Đậu Ngọt.
Con bé chính là điểm chung trong mối quan hệ 3 người Lý Ma Ma – Lee Phong Lưu – Má Nuôi. Sự tồn tại của nó ảnh hưởng đến cả đại cục miền bắc, rõ ràng vẫn còn có bí ẩn nào đó giữa bọn họ và Bánh Đậu mà đến nay tôi chưa được biết.
Em gái tôi tuy đã trốn về miền quê xa xôi nhưng vẫn bị người ta ám tóan như thường. Hỡi ơi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Đầu tôi vừa nghĩ đến đó, 2 chân đã đặt ở bậc cửa dẫn vào buồng trong.
Buồng trong là nơi Bánh Đậu Ngọt và Hạnh Nhi cư ngụ. Bên trong phòng phảng phất mùi thơm của trầm và hơi gió lưu thông với bên ngoài.
Giữa đêm