Năm tháng đại học.
Lâm Võ Phong rất hoang mang, đường đường là sinh viên đại học hàng hiệu mà anh lại không hiểu được trình độ của học sinh trung học.
Anh hoàn toàn không hiểu được trình độ của Lâm Đống Triết.
Với ba môn toán, lý, hóa, nếu nói trình độ của thằng bé thấp thì nó lại giải được những bài khó, nhưng nếu nói trình độ nó cao thì nó lại làm sai non nửa đề cơ sở.
Ngữ văn càng đáng sợ hơn.
Lâm Võ Phong kiểm tra văn của con mình và phát hiện Lâm Đống Triết là một nhân tài.
Với văn tự sự Lâm Đống Triết lạc đề, nhưng cậu lại có thể tự thuật một cách hoàn chỉnh, hoàn toàn nắm chắc “Sáu yếu tố”.
Với văn nghị luận Lâm Đống Triết viết sai luận điểm nhưng luận cứ lại cực kỳ rõ ràng, ngôn ngữ tinh tế, logic chặt chẽ.
Lâm Võ Phong nhìn thấy phần cho điểm ở góc bài văn của giáo viên thì thấy điểm bị sửa mấy lần, viết chồng lên nhau.
Anh hoàn toàn hiểu những rối rắm của giáo viên, đây là văn chương mẹ gì thế? Trong cái tệ có cái tốt, trong cái tốt có thứ không ra gì.
Xem xong ba bài văn Lâm Võ Phong cảm thấy thà đi đọc bài《 ba em là giáo viên cấp ba 》còn hơn.
Bất kể là sao chéo hay tự viết thì người làm bố như anh đọc xong văn của Lâm Đống Triết đều sẽ muốn đánh người.
Nhân tài, Lâm Đống Triết đúng là nhân tài.
—
Mỗi lần nhận được kết quả thi thử Lâm Võ Phong đều tức giận đến độ muốn đánh người.
Còn Trang Siêu Anh thì không tức giận mà toàn thở hắt ra, không thấy hít vào mấy.
Từ nhỏ đến lớn Trang Đồ Nam và Trang Tiêu Đình đều học tốt vì thế đừng nói Trang Hoa Lâm có hy vọng với anh mà ngay bản thân Trang Siêu Anh cũng tin tưởng tràn đầy rằng mình có thể nâng cao thành tích của Hướng Bằng Phi.
Nhưng sau khi phụ đạo cho cháu ngoại, lần đầu tiên anh ý thức một cách sâu sắc rằng việc con anh học tốt không liên quan tới phương pháp giáo dục của anh lắm.
Việc anh có hai đứa con ưu tú và hiểu chuyện không liên quan gì tới cách giáo dục của anh.
Trước kia anh không đồng tình với cách giáo dục cưng chiều + cái chổi của nhà họ Lâm.
Nhưng bây giờ anh hiểu rồi, anh hoàn toàn hiểu một câu kia của Tống Oánh: “Đứa nhỏ có tốt hay không chả liên quan gì tới cách giáo dục mà là do mệnh cả, là do mệnh mà thôi.”
—
Cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật tỏa hương, một anh kỹ sư và một thầy chủ nhiệm giáo dục chỉ cách nhau một bức tường nhưng đều rơi vào hoang mang và hoài nghi nhân sinh.
Ta ở tường phía đông, người ở tường phía tây, hàng đêm cùng nhau chung một nỗi sầu.
—
Trang Tiêu Đình luôn giữ vững thành tích top 30 toàn khối nên đương nhiên được vào thẳng cấp ba của Nhất Trung.
Bản thân Trang Siêu Anh không cần lo cho con gái mà một lòng một dạ bồi dưỡng Hướng Bằng Phi.
Đối với thành tích của Hướng Bằng Phi anh cảm thấy thi Nhất Trung là không có cửa.
Trang Siêu Anh viết mấy phong thư dài gửi cho Trang Hoa Lâm để thảo luận con đường sau khi tốt nghiệp cấp hai của Hướng Bằng Phi.
Trang Siêu Anh dạy học nhiều năm nên có thể nhìn chuẩn thành tích và tiềm lực của học sinh.
Anh kiến nghị để Hướng Bằng Phi thi trường nghề hoặc trung cấp.
Như thế vừa ổn thỏa, sau khi tốt nghiệp anh cũng sẽ tìm mối quan hệ giúp thằng bé lấy được công việc ổn định ở Tô Châu.
Lâm Võ Phong cũng nói chỉ cần chuyên môn làm tốt anh có thể giúp thằng bé tìm một vị trí tạm thời.
Trang Hoa Lâm không thể chấp nhận trường nghề hoặc trung cấp nên lặp lại ước muốn Hướng Bằng Phi vào cấp ba.
Nguyên văn lời cô là, “Năm đó em em cảm thấy trung cấp là đủ nhưng kết quả hoàn toàn không đủ.
Nếu em chờ thêm hai năm nữa, nỗ lực thi đỗ đại học chuyên khoa hoặc khoa chính quy thì chưa biết chừng hiện tại em đã về Tô Châu rồi.
Em thật sự không muốn tương lai đứa nhỏ phải chịu khổ không có bằng cấp.”
Lời đã nói đến thế thì Trang Siêu Anh không thể thảo luận lý trí với em gái nữa.
Anh đưa thư cho vợ xem và thở dài một tiếng.
Hoàng Linh xem xong thư thì trả lại cho chồng.
Trang Siêu Anh dò hỏi mấy lần Hoàng Linh mới cho ý kiến, “Em cũng tán thành trường nghề nhưng em sẽ không đưa ra ý kiến gì với em gái anh, bằng không tương lai công việc của Bằng Phi không tốt một nhà anh sẽ quay ra oán trách em.
Em không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Em kiến nghị anh cũng đừng nhiều lời, anh chỉ là bác thôi, dù sao cũng cách một tầng.”
Trang Siêu Anh biết vợ nói có lý, đừng nói Hoàng Linh chỉ là một người bác dâu không chung huyết thống, ngay cả người làm bác ruột như anh cũng chỉ có thể nói tới mức độ nào đó.
Anh không thể thay em gái và cháu ngoại làm chủ, vì thế anh không lên tiếng nữa.
—
Đầu hạ thời tiết oi bức, Hoàng Linh cố ý làm rau trộn và mì sợi dễ ăn.
Hướng Bằng Phi nhìn thấy mì sợi là cười và bưng bát lên bắt chước động tác ăn mì trong tiểu phẩm của Trần Bội Tư sau đó làm mặt quỷ.
Buổi chiều Trang Siêu Anh mới nhận được thư của em gái.
Trong thư nói đi nói lại quyết tâm muốn Bằng Phi thi cấp ba của cô.
Anh thấy thằng nhóc không tim không phổi, vô tư nhường kia thì bực mình ăn qua loa và ra cửa.
Sau khi căn nhà được cải tạo thì nhỏ hơn, thông gió cũng không tốt vì thế Trang Siêu Anh cầm một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa nhà.
Lâm Đống Triết lại thi trượt, nói đúng hơn thì cậu chàng làm thiếu một trang của bài kiểm tra thế là bỏ qua mấy câu.
Thằng nhóc con dùng thực lực của bản thân để kéo điểm trung bình của cả lớp xuống hai điểm.
Lâm Võ Phong ở trong phòng tụng kinh từ tầm quan trọng của khoa học kỹ thuật cho tới tính khốc liệt của việc học.
Tống Oánh không nghe nổi nữa thế là xụ mặt ra cửa ngồi giận dỗi.
Trang Siêu Anh và Tống Oánh như môn thần ngồi ở cửa trưng ra hai khuôn mặt vì khổ tâm mà nhăn hơn mướp đắng.
Ngô Kiến Quốc và Trương A muội vừa lúc đi tản bộ về nhà thấy hai người thì cũng ngồi lại nói chuyện phiếm.
Hoàng Linh làm xong việc nhà cũng bưng ghế ra ngồi ở cửa tham dự vào câu chuyện phiếm kia.
Gió xuân thổi qua, ánh trăng sáng tỏ, Tống Oánh thao thao bất tuyệt tố khổ, “Võ Phong nói hết nước hết cái rồi nhưng cái thằng Đống Triết kia chỉ cười hì hì không thèm để ý.
Tôi thật sự không chịu nổi nữa muốn tẩn thằng nhãi kia thế là bị Võ Phong kiên quyết đuổi ra ngoài hạ hỏa.”
Tống Oánh lại than, “Thầy Trang, tôi đã nói với anh rồi, con cái có nên người hay không là do mệnh đó.”
Vị giáo viên ưu tú theo thuyết vô thần ngồi bên cạnh cũng đã ruồng bỏ tín ngưỡng giáo dục của mình, “Đúng vậy, đều là mệnh, đều là mệnh.”
Tống Oánh cực kỳ có tiềm năng trong việc diễn tiểu phẩm, “Ngày đó phân xưởng bình chọn lao động tiên tiến, tôi cũng thấy bàng quan lắm.
Học kỳ này thường xuyên bị thành tích của thằng nhãi ranh kia k,ch thích nên giờ tôi chín chắn lắm nhé!”
Tống Oánh vừa há miệng đã phun ra những đạo lý của nhà Phật, “Có đứa nhỏ tới để báo hiếu cha mẹ, còn có đứa lại tới để giúp cha mẹ độ kiếp đó!”
Trang Siêu Anh tích cực vai diễn phụ, “Cuộc sống này có cao có thấp, trẻ con có đứa hiểu chuyện sớm có đứa muộn.”
Hai người này hát bè đúng là đều nhịp, Hoàng Linh và Trương A Muội đồng thời “Xì” cười.
Ngô Kiến Quốc an ủi “hai bậc phụ huynh đau khổ vì vận mệnh” và nói,”Con cháu đều có phúc của con cháu, ai cũng có đường của riêng mình, dù học cấp ba, trung cấp hay trường nghề thì chỉ cần chăm chú là được.”
Trương A Muội cũng cảm thán từ đáy lòng, “Tiểu Mẫn học trường nghề, San San học trung cấp, tôi và lão Ngô cũng coi như nhẹ nhàng, không phải nhọc lòng vấn đề công việc của bọn nhỏ sau này.
Mọi người nhọc lòng thay tụi nó mà tụi nó còn chê phiền kia kìa, tương lai chưa chắc đã cảm ơn thì hà tất phải làm thế!”
Trang Siêu Anh chửi thầm trong lòng, “Đó là vì Tiểu Mẫn nhà cô học hành không ra gì, nếu nó học tốt cô còn nói thế không.”
Trương A Muội lại nói, “Hơn nữa, nó chỉ là cháu ngoại, anh có bận tâm thì thế nào, tương lai chỉ cần nó không oán trách là đã tốt lắm rồi.”
Lời này thì đúng rồi, Trang Siêu Anh cũng chỉ có thể thở dài mà chẳng thể phản bác.
Hoàng Linh nói, “Nói thì nói thế nhưng đứa nhỏ còn bé đã xa cha mẹ tới Tô Châu đi học vì thế ai cũng mong nó thi tốt một chút.”
Ngô Kiến Quốc nói, “Bằng Phi là đứa