Thời thanh niên.
WC bị bạn cùng phòng chiếm, Lý Giai thật sự không chờ được nên ôm bụng xuống lầu tới nhà vệ sinh công cộng gần nhất.
Nhưng tới đó rồi cô mới phát hiện mình tới kỳ sinh lý nên lại phải chạy về nhà.
Trong WC vẫn còn có người mà cô thì không muốn chờ nên vội vàng chạy ra nhà vệ sinh công cộng.
Cô tăng ca mấy ngày nên phích đã không còn tí nước nào.
Lý Giai muốn đun ít nước nóng uống nhưng hai cái bếp ga đều có người dùng nên cô tìm bạn cùng phòng xin ít nước nóng pha đường đỏ uống và về phòng nghỉ ngơi.
Đứa nhỏ mới sinh dưới lầu cứ khóc mãi, Lý Giai thì mệt mỏi vì đau bụng.
Cô cố gắng bỏ qua những tạp âm chung quanh và miễn cưỡng thiếp đi.
Cô ngủ không say lắm, cứ nằm mơ mãi.
Cô biết mình đang mơ nhưng không sao tỉnh lại, cũng chẳng thể kêu to hay nhúc nhích.
Mãi tới khi máy nhắn tin rung lên đánh thức cô mới giãy giụa tỉnh lại.
Không trung bên ngoài cửa sổ đã tối đen, trong phòng lại chẳng bật đèn, màn hình máy nhắn tin lập lòe ánh sáng nhạt.
Lý Giai ôm lấy đầu cố gắng lấy lại ý thức và xuống giường.
Trán cô đổ mồ hôi lạnh, Lý Giai duỗi chân mãi mới kéo được giày để đi vào chân rồi vội vã tới bốt điện thoại công cộng gọi điện.
Tin nhắn là khách thuê gọi tới —— Lý Giai cho thuê căn hộ mình mới mua và lúc này khách thuê đang nổi giận đùng đùng vì khóa cửa không mở được và yêu cầu cô lập tức tới xử lý.
Lý Giai chết lặng gác điện thoại.
Cô chỉ cảm thấy mọi thứ quanh mình xoay tròn, sau cơn hoa mắt cô nôn thốc nôn tháo.
—
Cuối thu mát mẻ, viện thiết kế chọn một ngày tổ chức tụ tập ở khu nướng BBQ nơi công viên ngoại thành.
Công nhân viên có thể mang theo người nhà cùng tham dự.
Anh chàng độc thân Trang Đồ Nam mang theo hai tên “Người nhà”: một là dân công xây tường Dư Đào hai là giám đốc chăm sóc khách hàng của công ty sản phẩm vệ sinh Lâm Đống Triết.
Lý Giai mang theo em trai mình là Lý Văn.
Khu nướng BBQ có bếp lò và ghế dựa, trên bãi cỏ gần đó bày mấy tấm vải bạt sau đó cả đám mạnh ai nấy chơi.
Có chỗ đánh bài, có người tới khu vui chơi gần đó chơi xe đụng…… hoạt động vô cùng tự do không hề có kỷ luật ràng buộc.
Lúc nào chơi mệt rồi mọi người sẽ lại chạy về ăn nướng BBQ.
Có người mang theo cái đài lớn mở nhạc đinh tai nhức óc: “Anh yêu em, yêu mãi không dời……” Trong tiếng nhạc điên cuồng ấy Lâm Đống Triết mang theo mấy người nhảy Street Dance trên cỏ.
Anh chọn mấy động tác đơn giản rồi dạy mọi người cùng nhảy như lũ điên.
Trang Đồ Nam ngồi dưới bóng cây, bên cạnh là lò nướng BBQ.
Anh vừa uống bia vừa nướng cánh gà.
Thấy Lý Giai rời khỏi đám người đang nhảy múa thế là anh hỏi, “Cậu không nhảy à?”
Có lẽ vì vừa nhảy múa dưới ánh mặt trời nên mặt Lý Giai đỏ bừng, bộ dạng cũng thả lỏng, “Nhảy một lần là đổi được hàng dùng thử một tháng cộng một phiếu giảm giá.
Hiện tại tôi đã kiếm đủ đồ dùng thử trong ba tháng, còn thêm phiếu giảm giá nữa nên không cần nhảy tiếp.”
Lâm Đống Triết cõng một ba lô to tới chỗ này, vừa tới nơi anh đã bỏ ra một đống hàng dùng thử cộng phiếu giảm giá để mời gọi.
Lúc ấy Trang Đồ Nam mới biết mấy bịch ‘khăn giấy’ trong túi quà anh lấy lần trước là cái gì và vẫn xấu hổ tới tận bây giờ, “Lý Giai, cậu cách thằng nhãi kia xa một chút, bán…… hứ, người bán băng vệ sinh ắt không đứng đắn gì đâu.”
Lý Giai nhịn cười, “Trang Đồ Nam, sắc mặt cậu vừa rồi đúng là ……, kỳ thực cũng không có gì……, aizzz, cánh gà sắp cháy kìa, lật đi.”
Một mẻ cánh gà vừa chín tới thế là đám quân ô hợp không hiểu từ đâu ào tới vây quanh bếp lò vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Dư Đào và Lâm Đống Triết cũng dán tới.
Dư Đào hào phóng ngồi xuống cầm cánh gà ăn luôn.
Lâm Đống Triết thì rất chân chó mà giúp anh vợ chuẩn bị mẻ cánh gà cùng giăm bông tiếp theo.
Dư Đào cầm lấy lon bia rồi cụng lon với Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết, “Hôm qua cậu bảo sẽ mang em rể tới mình đã định hỏi không biết em rể cậu có phải thằng nhóc tới chỗ chúng ta hồi đại học hay không.
Hóa ra là người quen thật, phải không em rể ruột!!!”
Lâm Đống Triết nhiệt tình đáp, “Đúng thế, anh ruột!”
Anh vợ ruột là Trang Đồ Nam lập tức căm giận nhìn hai tên này.
Sư mẫu ở bàn bên kia gọi Lâm Đống Triết, “Tiểu Lâm, chỗ này có hoa quả, mấy đứa nhỏ các cháu mau qua ăn đi.”
Anh chàng Lâm Đống Triết mang theo “đứa nhỏ” Lý Văn tung ta tung tăng đi qua đó ăn ké.
Không còn “đứa nhỏ” nữa nên cái tên Dư Đào chỉ biết ăn không biết làm bắt đầu lải nhải, “Trong ký túc xá từng bàn tán về em gái của Trang Đồ Nam sau lưng cậu ấy.
Mọi người đều nói nữ sinh trường trọng điểm không nhiều, hơn thế nữa bọn họ sớm hay muộn cũng bị các thầy giáo trẻ hoặc các đàn anh đào đi, dù có yêu đương rồi cũng chia tay.
Ai ngờ hai đứa này lại yêu tới khi tốt nghiệp, còn kết hôn nữa chứ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Trang Đồ Nam tức giận, “Này, tôi còn ở đây nhé.”
Dư Đào uống một ngụm bia và tiếp tục nói, “Hiện tại xem ra yêu sớm và tảo hôn cũng khá tốt, có hậu phương lớn lại ổn định.
Khoảng thời gian trước ông chủ của tôi giới thiệu cho tôi một cô gái.
Hai bên còn chưa hợp sinh thần bát tự đâu mà cô nàng đã quản đông quản tây.
Tuần trước tôi tăng ca làm thêm cho kịp tiến độ mà cô nàng gọi điện tới cơ quan mấy lần, còn bảo tôi lừa gạt.
Tôi vừa phải nỗ lực hoàn thành bản vẽ tới độ muốn hộc máu còn phải đối phó với mấy lời tra khảo của cô nàng kia.
Tới khi được về nhà thấy Trang Đồ Nam đã rút quần áo trên ban công vào nhà cho tôi thế là tôi cảm động chết đi được……”
Dư Đào liếc mắt đưa tình mà nhìn về phía Trang Đồ Nam, “Trang Đồ Nam, nếu cậu mà là nữ thì hai ta đúng là một đôi trời sinh.”
Trang Đồ Nam mắng, “Cút ngay!”
Dư Đào dỗi, “Cậu nói vớ vẩn thế, hai ta đồng hành là có thể giúp đỡ nhau trong công việc, trong cuộc sống cũng hỗ trợ nhau rất nhiều.
Chúng ta là bạn học đại học, cùng nhau làm dự án, làm bài tập, cậu là năm tháng thanh xuân chói lọi của tôi, còn tôi là làn gió mát lành của cậu……”
Trang Đồ Nam nổi hết cả da gà, miệng thì tức giận mắng, “Tôi có là nữ cũng không tới phiên cậu đâu.”
Anh không thèm để ý tới thằng nhãi Dư Đào nói vớ nói vẩn mà hơi xoay người nghe bàn bên cạnh nói chuyện.
Lâm Đống Triết đang nói tới Trang Tiêu Đình, “Vợ cháu giỏi hơn cháu nhiều.
Đơn vị không coi trọng nên cô ấy rất vất vả.
Lúc mờ mịt cô ấy sẽ đọc ‘Hoành Cừ tứ cú’.
Lần đầu tiên cháu nghe thấy còn không biết đó là cái gì……”
Lý Văn mờ mịt hỏi, “Cái gì tứ cú cơ?”
Dư Đào nói, “Anh có chút ấn tượng nhưng quên là cái gì rồi.”
Lý Giai nhẹ giọng nói, “Là danh ngôn của danh nhân thời Bắc Tống, vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng……”
Lý Giai không nhớ hai câu tiếp theo nên giáo sư Chu bổ sung thêm, “Vì vãng thánh mà kế tục học thuyết đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bình.” (Nguồn: chuonghung.com)
Lâm Đống Triết quay đầu cười nói với Lý Giai, “Đúng vậy, cô ấy nói mình không đạt được những mục tiêu cao như thế nhưng giá trị của người giáo viên không lớn không nhỏ, có thể ảnh hưởng tích cực lên học sinh và dẫn dắt họ theo con đường đúng đắn cũng đã tốt rồi.
Cô ấy muốn trở thành ‘Hoành Cừ tứ cú’ của nhà trường.
Cuối cùng dựa vào dũng khí đó cô ấy đã đạt được bằng khen ‘phụ đạo viên ưu tú nhất thành phố’.”
Hai bàn này toàn là giáo