Thời thanh niên.
Trang Đồ Nam làm một việc cực kỳ ấu trĩ, cực kỳ không ga lăng.
Anh chạy như bay rời khỏi phòng họp rồi chạy tới nửa cầu thang lầu một thì đẩy cửa kính ra và nhảy xuống.
Tòa nhà không cao, nhảy xuống từ giữa tầng một cũng không phải vấn đề lớn.
Trang Đồ Nam quen thuộc địa hình, ỷ vào sự dũng mãnh của kẻ thất phu mà chạy từ lầu ba xuống nửa lầu một và nhảy khỏi cửa sổ.
Nhưng trong lúc xúc động anh quên mất bên dưới là đá cuội vì thế anh trượt chân, dập mông.
Lúc mông và đùi hôn mặt đất đắm đuối anh chỉ thấy đau nhói, mắt đầy sao xẹt.
Trong đầu anh nhanh chóng nảy lên ký ức bi thảm khi còn nhỏ bị ngã ở trường, miệng thì hét một tiếng thảm thiết.
Tiếng hét đột ngột này đến tai bảo vệ thế là ông vội cầm đèn pin nhảy ra đỡ Trang Đồ Nam lúc này ngã không dậy nổi vào phòng trực ban.
Sau đó ông gọi điện cho Lâm Đống Triết tới đón người.
Lâm Đống Triết kêu khóc um xùm và đưa anh vợ vào bệnh viện.
Vết thương không nặng, chỉ bị ngoài da nên Trang Đồ Nam có thể tập tễnh tự đi WC, cũng có thể tự chăm lo cho bản thân.
Nhưng mông anh sưng vác lên vì thế tạm thời chỉ có thể nằm sấp chứ không thể ngồi lâu.
Vết thương dù sao cũng chỉ là việc nhỏ, cái Trang Đồ Nam sợ chính là lúc trở về sẽ phải đối mặt với Lý Giai.
Nghĩ tới đây anh chỉ muốn bỏ mạng nơi thiên nhai.
Anh đành xin nghỉ và viện thiết kế cũng hào phóng đồng ý cho anh nghỉ luôn một tuần.
Lý do là vì họ nghĩ nhân viên ưu tú Trang Đồ Nam tăng ca làm thêm thêm đến mất ăn mất ngủ dẫn tới nghĩ quẩn nhảy lầu bị thương.
Thế nên cho nghỉ là đúng rồi.
Còn bản thân anh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó tới nhà Lâm Đống Triết tĩnh dưỡng.
Trang Đồ Nam ở tạm nhà Lâm Đống Triết là muốn tránh những dò hỏi của Dư Đào.
Nhưng anh không đoán được thằng nhãi Lâm Đống Triết lại lắm mồm như thế.
Thằng em rể khốn nạn cứ bô bô, “Anh Đồ Nam may mắn lắm mới không bị thương chỗ quan trọng đấy, nếu không nhà họ Trang sau này chỉ đành dựa vào em và Tiêu Đình khai chi tán diệp.
Chả biết trong trường hợp ấy bọn em có được ưu tiên cộng thêm suất của anh rồi sinh hai đứa hay không.
Vậy sẽ để một đứa họ Lâm, một đứa họ Trang.”
Trang Đồ Nam tức đến độ mắt đầy sao, cuốn tạp chí trong tay cũng bị ném vèo một cái.
—
Trong phòng Lâm Đống Triết có điện thoại, lúc nào mọi người trong tổ có vấn đề không hiểu sẽ gọi điện tới hỏi anh.
Trang Đồ Nam nói bóng nói gió hỏi thăm và biết Lý Giai tạm thời gánh phần việc của anh.
Cô mệt chết mệt sống làm hai, ba phần việc, còn phải thay anh chạy tới Phổ Đông một lần.
Lòng Trang Đồ Nam như tro tàn mà nghĩ: nhảy lầu chết đi sống lại nhưng vẫn công cốc, còn thiếu nợ người ta.
—
Phòng của Lâm Đống Triết rộng rãi thoải mái, lại có phòng bếp và nhà vệ sinh độc lập nên rất tiện.
Nếu không phải nơi này cách viện thiết kế khá xa thì Trang Đồ Nam thật sự muốn ở lại đây luôn.
Đáng tiếc anh không làm thế được, sau khi hết phép anh phải dọn về nhà mình để tiếp tục dọn gạch xây tường.
Rèm đóng chặt, trong phòng ngủ tối tăm.
Trang Đồ Nam gian nan trằn trọc —— chỗ mông và đùi anh có một khối cơ bắp vẫn còn hơi đau vì thế tốc độ xoay người chưa được nhanh nhẹn.
Lúc này Lâm Đống Triết nằm bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Anh Đồ Nam đừng lật người nữa, anh khó xử thế à?!”
Lâm Đống Triết nói, “Sau khi cha mẹ chị Lý Giai về hưu sẽ về Thượng Hải.
Phòng chị ấy mua để bọn họ ở.
Tiền lương hưu của khu Hắc Long Giang rất thấp nhưng cũng đủ bọn họ ăn uống, cả hai cũng có bảo hiểm chữa bệnh chẳng qua thủ tục hơi lằng nhằng một chút.
Nói tóm lại thì gánh nặng của nhà họ Lý không nhẹ nhưng nếu có thu nhập của hai người thì cũng không thành vấn đề.”
Trang Đồ Nam sửng sốt một lúc mới chậm rãi hỏi, “Sao cậu biết?”
Lâm Đống Triết đáp, “Từ lần đầu tiên gặp em đã nhận ra chị ấy là chị gái năm xưa, sau đó em nói chuyện phiếm với Lý Văn một chút thế là thằng nhóc ấy khai hết.”
Trang Đồ Nam hỏi lại, “Không, anh hỏi vì sao cậu biết anh đang băn khoăn những cái này?”
Lâm Đống Triết không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh sợ đi vào vết xe đổ của mẹ hả? Anh nghĩ đúng rồi đó.”
Trang Đồ Nam càng ngạc nhiên, “Anh còn tưởng cậu sẽ khuyên anh đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Đống Triết nói, “Vô nghĩa, nếu hai người ở bên nhau thì vấn đề hộ khẩu, công việc và quan hệ của cha mẹ hai bên……, dù anh có nghĩ nhiều đến mấy cũng không thể tưởng tượng được nó lại nhiều như thế.
Hơn nữa nếu không thẳng thắn với nhau từ đầu rồi đối phương không có cùng suy nghĩ với anh thì hai người sống với nhau kiểu gì.”
Trang Đồ Nam cảm thấy thằng nhãi Lâm Đống Triết này quá trưởng thành, quá sâu sắc, “Sao cậu biết…… không ‘một lòng’?”
Lâm Đống Triết chán chả buồn nói, “Anh còn phải hỏi nữa à?! Nếu hai người mà tình đầu ý hợp thì ba em đã ngậm kẹo dạy cháu học tiểu học rồi.”
Anh nhìn xa trông rộng mà đưa ra kiến nghị, “Mẹ nói gặp chuyện không quyết định được thì cầu Bồ Tát.
Anh mà thật sự không quyết được thì tới chùa Tĩnh An thắp hương nhé, hoặc bói một quẻ?”
Trang Đồ Nam dở khóc dở cười, “Mẹ còn nói gì nữa?”
Lâm Đống Triết ngáp một cái, “Mẹ em còn bảo vận may lớn nhất của mẹ không phải là sinh ra anh mà là sinh ra Trang Tiêu Đình, nếu không bà ấy căn bản không có chỗ đứng trong nhà.
Anh đừng có phủ nhận, trong cuộc chiến của ba mẹ lúc xưa chỉ có Tiêu Đình kiên định đứng về phía mẹ, Hướng Bằng Phi thì đánh yểm trợ, còn anh là đồ ba phải.”
—
Trang Đồ Nam không tới chùa Tĩnh An dâng hương mà vác mặt mo đi làm.
Tổ của họ có cuộc họp ngắn trong phòng họp.
Trang Đồ Nam một mực khẳng định bản thân vẽ nhiều quá nên ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại phát hiện cửa bị khóa nên bí quá hóa liều mà nhảy khỏi cửa sổ rồi mới bị thương.
Cái này khá phù hợp logic, cũng phù hợp với tác phong cần cù thành thật của anh nên các tổ viên đều cười hi hi ha ha trêu anh làm việc tới mất ăn mất ngủ.
Chẳng có ai nghi ngờ.
Một tổ viên vừa cười như điên vừa nói, “Viện thiết kế đã đóng thêm song cửa cho toàn bộ cửa sổ rồi.
Tổ trưởng đúng là trâu bò, dùng sức lực của bản thân để “thiết kế” lại cả viện.”
Sau khi trêu đùa xong mọi người mới vào việc.
Lý Giai đưa bản vẽ trong tuần này cùng hồ sơ tiến độ cho anh xem và bàn giao kỹ càng.
Cô vẫn trước sau như một nghiêm túc và tinh tế, thái độ không hề có gì khác thường thế nên Trang Đồ Nam cũng bình tĩnh hơn.
Sau khi họp xong mọi người lục tục đi ra ngoài.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trang Đồ Nam đã đi ra ngoài rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Mấy giọt nước mắt trong suốt đang rơi xuống mặt Lý Giai và vương trên cuốn sổ dày cô đang cầm.
Trước khi bị những người khác phát hiện Trang Đồ Nam lập tức xoay người dùng thân thể chặn tầm mắt bọn họ và nói, “Lý Giai, còn một vấn đề nhỏ tôi muốn bàn, xin cậu hai phút nhé.”
Anh lại vặn cửa phòng họp rồi ra hiệu bảo cô vào đó lánh tạm đồng thời anh hô to, “Ai đó tới nhà ăn mua ít bánh ngọt đi! Tôi mời.”
Lý Giai đưa lưng về phía cửa kính phòng họp và ngồi xuống.
Để tránh mọi người đi qua nhìn