Vòng tay này rõ ràng là phong cách dễ thương. Lúc trước Lâm Tư Tranh lo Hạ Đình không thích nó, bây giờ nàng nghe câu trả lời khẳng định từ Hạ Đình thì cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu ấy thích những thứ dễ thương như vậy, Lâm Tư Tranh nghĩ.
Tiếc là khi nàng đến tìm Hạ Đình để làm bài tập, tờ giấy nàng đưa cho cô không hề có một chữ.
Có vẻ như con đường học tập của Hạ Đình vẫn còn dài.
Nhìn hộp bút trên bàn, Lâm Tư Tranh kỳ vọng nói với Hạ Đình: "Sau này tớ có thể cùng cậu làm bài tập không?"
Hạ Đình đau đầu nghĩ tới chuyện cùng nàng làm bài tập. Cô cảm thấy sức học yếu kém của cô không đáng để học cùng Lâm Tư Tranh.
Hạ Đình khó chịu tránh ánh mắt của nàng, khẽ ậm ừ.
“Hạ Đình.” Lâm Tư Tranh đột nhiên nắm lấy tay Hạ Đình, ánh mắt nghiêm túc cùng giọng điệu chân thành “Tớ tin cậu có thể làm được chỉ cần cậu muốn học. Cậu là một người rất rất giỏi, thực sự.”
Nếu ai đó nói với Hạ Đình về những bức tranh này, cô sẽ chỉ coi đó là một sự chế giễu.
Nhưng--
Lâm Tư Tranh nghiêm túc như vậy.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu hiện vui đùa, ngón tay trên cổ tay cô mềm mại cùng ấm áp, giống như nàng vậy.
Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đó phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của cô.
Hạ Đình giật mình, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có người tin tưởng cô như vậy.
Hóa ra đây là cảm giác được tin tưởng.
***
Buổi sáng ngày thứ hai của buổi tự học lớp 1-10, trong tiếng đọc buổi sáng ồn ào hỗn loạn.
Lâm Yến kỳ quái chuyển chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh La Giai Giai.
"Tớ mù rồi sao?"
La Giai Giai mở mí mắt của Lâm Yến: "Mua đôi mắt hợp kim titan 24k để nhìn cho rõ!"
“Con mẹ cậu.” Lâm Yến điên cuồng cuộn sách đập vào đầu La Giai Giai “Đại tỷ đang đọc! Chị ấy đang đọc sách! Chị ấy phản bội chúng ta!"
Phác Xán Liệt và Vũ Thanh nghe vậy quay đầu lại nhìn.
Không phải là Hạ Đình đang ngồi phía sau đọc tài liệu ngôn ngữ sao?
Người này thực sự giống Hạ Đình, nhưng sao chị ấy có thể cư xử như thế này?
Nhìn kỹ lại, Hạ Đình vẫn đang tụng kinh, cô đang đọc thuộc lòng.
Vũ Thanh nghiêng người qua xem: "Đúng vậy, là tài liệu ngôn ngữ."
Phác Xán Liệt: "Tớ mù rồi."
Hạ Đình giống như không có nghe được bọn họ nghị luận, đắm chìm trong thế giới học tập. Khi cô lật sách, dưới chiếc vòng đeo tay trái, vật trang trí đầu thỏ lắc lư, hai mắt nhìn đung đưa không biết là vật liệu gì.
“Đại tỷ, chị lấy chiếc vòng này ở đâu vậy?” Lâm Yến nói thêm “Nó xấu quá, hahahahaha".
Hạ Đình dùng quyển sách trong tay vỗ vào lưng Lâm Yến, gần như phun ra một ngụm máu.
“Xấu?” Hạ Đình cầm chiếc vòng trước mặt Lâm Yến, chế nhạo “Nhìn lại đi".
Lâm Yến rơi nước mắt: "Thật đẹp, là tiểu hoa khôi làm tặng sao? Tiểu hoa khôi quả là tài tình, vừa biết học vừa biết làm đồ thủ công. Thật sự là một tiểu tiên giáng trần."
Vẻ mặt của Hạ Đình dịu đi. Chắc chắn rồi, Cô nói nó không đẹp thì không sao, nhưng Lâm Yến lại nói nó không đẹp thì cô muốn đập đầu Lâm Yến.
Ngay khi Hạ Đình bắt đầu chứng thực một lần nữa, Trần Dương bước vào.
“Hạ Đình!” Giọng điệu của ông có chút nặng nề.
Hạ Đình chậm rãi nhìn lên.
Trần Dương phát cáu khi thấy cô lười biếng, hôm qua lại chạy ra ngoài như vậy, thật sự không xem ông ra gì đúng không?
Trần Dương: "Hạ Đình, ngày hôm qua em không có kỷ luật gì cả! Đến đài trừng phạt cho tôi!"
Nếu ở quá khứ, Hạ Đình còn có thể lẻn ra ngoài chơi.
Nhưng không phải hôm nay.
Hạ Đình không di chuyển.
Nhìn sắc mặt của Trần Dương càng ngày càng đen, Lâm Yến đổ mồ hôi lạnh. Có chuyện gì thế này.
Hạ Đình: "Hôm nay em không đi được."
Trần Dương: "Em nói cái gì?"
Hạ Đình: "Bởi vì em muốn học, em thích học."
Đó là ngôn ngữ ngắn gọn, súc tích và đúng đắn.
Toàn thể lớp học:? ? ?
Trần Dương cười nhạo cô "Được rồi, hôm nay em làm hết bài tập còn nợ trước đó rồi giao cho tôi."
Hạ Đình bình tĩnh nghĩ, chẳng phải chỉ là làm bài tập sao? Để bọn kia làm hộ là được rồi.
"Được" cô nói.
Cô học sinh từng bị bài vở chi phối đang ngồi trong lớp, đột nhiên hắt xì hơi, cảm thấy lạnh sống lưng.
Vẻ mặt Lâm Yến kinh hãi: "Đại tỷ, làm sao bây giờ?"
La Giai Giai không chút do dự nói: "Đi tìm tiểu hoa khôi đi thôi, tớ cảm thấy bây giờ chỉ có cậu ấy mới có thể cứu được đại tỷ."
Vũ Thanh: "Im đi, im đi! Lão sư đến rồi."
Trần Dương bước ra khỏi bục đi thẳng đến vị trí của Hạ Đình.
Chỉ có một tài liệu ngôn ngữ trên bàn, không có gì khác.
Học? Hạ Đình tự học?
Ông nhìn nhầm phải không?
“Nếu em thực sự muốn học, tôi rất cảm động.” Trần Dương nghiêm túc nói, “Được rồi, hôm nay chúng ta đổi chỗ ngồi đi.”
Hạ Đình lạnh giọng: "Em sẽ không đổi."
Vẻ mặt của Trần Dương không thể kéo dài được nữa, đang định tức giận thì nghe cô gái cao gầy lạnh lùng nói: "Em nhìn xa, ngồi phía trước cũng không nhìn rõ."
Trần Dương: "?"
Lâm Yến & La Giai Giai & Phác Xán Liệt: "?"
Vũ Thanh nói nhỏ: "Tớ chưa từng nghe đại tỷ nói qua."
Hạ Đình tự mình cầm sách lên, xem ra Trần Dương biểu