Đối với ba của Hạ Đình, ở kiếp trước Lâm Tư Tranh chỉ gặp một vài lần. Người đàn ông trung niên xấu tính này rất ấn tượng với nàng.
Không nghi ngờ gì nữa, Hạ Kiệt đã rất thành công trong sự nghiệp của hắn, nhưng hắn lại đặc biệt thất bại trong gia đình của mình.
Thất bại này ám chỉ Hạ Đình.
Lâm Tư Tranh nhớ khi Hạ Đình trưởng thành, lúc cô gặp khó khăn nhất cũng không bao giờ sử dụng một đồng nào của Hạ gia.
Như cô đã nói, cô không liên quan gì đến Hạ gia.
Kể từ khi để cô đi, cô sẽ không bao giờ quay trở lại.
...
Những suy nghĩ lung tung được thu lại, Lâm Tư Tranh nhìn thấy Hạ Đình dừng lại ở đó, vẻ mặt lạnh đi một chút.
Một số bạn học đến và đi giống như nhận ra Hạ Đình và Hạ Kiệt. Lâm Tư Tranh có thể nghe thấy tiếng thì thầm của họ trong gió.
"Hạ gia quả nhiên là giàu có quyền thế, còn có thể lái xe vào trường học."
"Khoe nhà giàu sao? Chẳng lẽ không phải gia đình có mấy đồng bạc sao? Chẳng trách Hạ Đình lại bị lôi kéo như vậy!"
"Suỵt, cậu có thể câm miệng không? Yên lặng đi, bị nghe được sẽ phiền phức."
"Có vẻ như ba cậu ấy đối xử với cậu ấy rất tốt, Hạ Đình quá thiếu tài năng."
"Cậu biết cái gì, ba mẹ cậu ấy đều là..."
Kiếp trước Lâm Tư Tranh hoàn toàn chú tâm tới Cao Thi Ý, lúc này cũng chưa từng để ý tới Hạ Đình.
Khi Lâm Tư Tranh nghe những lời này, trái tim nàng đau nhói. Nàng bàng hoàng tự hỏi, lúc đó Hạ Đình đã phải chịu đựng bao nhiêu ác ý từ người khác rồi mới trở nên u ám như người khác nói?
Lâm Tư Tranh chú ý tới trên xe, thấy Hạ Đình đứng ở một bên.
Trong chốc lát, Hạ Kiệt giống như muốn nói cái gì, Hạ Đình đối với hắn ngoài xe vẻ mặt ủ rũ, rốt cục mở cửa xe ngồi vào.
Buổi chiều vẫn còn lớp học, Lâm Tư Tranh đoán được Hạ Kiệt có chuyện muốn nói với Hạ Đình nên mới đứng bên ngoài chờ.
Thời gian trôi qua, người xem náo nhiệt cũng dần dần biến mất.
"Con học mỹ thuật sao?" Biểu hiện của Hạ Kiệt rất tốt, hắn rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc kiên định khi làm việc. "Sao con không nói với ba? Ba hỏi hiệu trưởng của con mới biết."
Hạ Đình khẽ cúi đầu, lưng vẫn thẳng, môi mím lại thành một đường, lộ ra vẻ không hài lòng.
Khi nghe thấy lời nói của Hạ Kiệt, cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
Hạ Kiệt luôn gặp khó khăn khi giao tiếp với Hạ Đình, nhưng dù sao thì hắn cũng biết do hắn đã làm chuyện tồi tệ nên đã dung túng cho hành vi xấu của cô, tự nhủ đó chỉ là tuổi nổi loạn sẽ tốt hơn thôi.
Gần đây, hắn liên lạc với hiệu trưởng của Hạ Đình mới nhận ra gần đây cô thực sự có ý định học tập, trong lòng Hạ Kiệt có hy vọng với Hạ Đình một lần nữa, lần này hắn ghé qua để xem thế nào.
Thấy cô không nói chuyện, Hạ Kiệt vẫn như quen, nói: "Được không? Cuối tuần này con đến nhà ba đi, ba sẽ thu xếp cho con ăn một bữa với một họa sĩ mà ba quen biết từ trước."
Hạ Đình chậm rãi quay đầu lại, khóe môi tràn đầy vẻ châm chọc, giống như vừa nghe thấy một trò đùa nào đó.
Cô chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vẻ mặt này của cô khiến Hạ Kiệt cảm thấy lạnh sống lưng.
"Nhà của ông?" Hạ Đình chế nhạo "Để tôi xem gia đình ba người của ông đang hưởng thụ như thế nào sao?"
Cô bị tổn thương khắp người, cũng như lời nói. Hạ Kiệt chỉ cảm thấy đau đầu thở dài: "Ba chỉ là muốn giúp con, Hạ Đình, con không phải lúc nào cũng đối với ta thái độ này."
Giọng Hạ Đình càng ngày càng lạnh: "Tôi cầu xin ông giúp tôi sao?" Cô ghét Hạ Kiệt lúc nào cũng như thế này, chỉ cần giúp đỡ cô một chúc liền tỏ ra tâm lý của một người cha yêu thương con cái.
Cô chạm vào cửa xe, vừa định mở cửa rời đi thì Hạ Kiệt nói sau lưng cô: "Tề Tề nói muốn gặp chị gái, con về nhà, được không?"
Hóa ra là vậy.
Ngón tay Hạ Đình cứng lại, cô hiểu ý đồ lần này của Hạ Kiệt. Cô mím khóe miệng cứng đờ không chút cảm xúc "Ông chỉ vì tên khốn đó sao?"
Mở cửa vỗ nhẹ vào cửa xe một lần nữa. Quả nhiên, Hạ Đình nghe thấy giọng nói không còn bình tĩnh của Hạ Kiệt: "Nó là con trai ta, dù sao cũng là em trai của con!"
Hạ Đình đứng ở nơi đó không quay đầu lại: "Đi đi."
Cho đến khi nghe thấy tiếng xe chạy xa, Hạ Đình chậm rãi siết chặt hai tay buông thõng xuống, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng. Có một hàng dấu răng nông trên môi dưới, lúc này khí chất của Hạ Đình rất đáng sợ, giống như cô trở thành một con thú bị mắc bẫy đáng thương.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Đình vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt trong veo ẩm ướt.
Là nàng, Lâm Tư Tranh.
Cô không biết nàng đã đứng sau lưng cô bao lâu.
Tại sao cậu ấy ở đây? Cậu ấy đã ở đây bao lâu rồi?
Cậu ấy hẳn đã thấy mình như thế này.
Cậu ấy chỉ đến để xem trò cười của mình sao?
Và cả.
Rất nhiều lời bàn tán từ các bạn học.
Cậu ấy đã nghe thấy, bây giờ sẽ chán ghét mình, đúng không?
Vẻ mặt Hạ Đình lạnh lùng, quay đầu rời đi, sau lưng có tiếng bước chân. Cô không có đi về phía khu dạy học, mà là định bước qua tường rời khỏi trường học. Cô đi được một đoạn ngắn, sau đó lại là tiếng bước chân.
Hạ