Ngưng Ngọc bị phạt ba mươi trượng, đuổi ra ngoài Ngân Tùng Bảo.
Nàng dĩ nhiên không phục. Nhưng có Mạch Hồng đứng ra làm chứng, chỉ lên trời thề rằng nhìn tận mắt thấy nàng đẩy Tô Tư Ninh, thị vệ ngày ấy chạy tới cứu Tô Tư Ninh cũng nói bản thấy nhìn rõ hành vi của Ngưng Ngọc. Hạ nhân Ngân Tùng Bảo từ trước đến nay có nguyên tắc riêng, không biết sẽ không nói, nếu nói thì nhất định đều là sự thật — tất nhiên họ được tuyển chọn một phần là vì thế. Lần này có hai người làm chứng, Ngưng Ngọc không thể biện giải, uất hận nhìn tất thảy người trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hai nhân chứng:”Là ta tính sai.”
Người tính sai không chỉ có mình nàng, còn có những người vốn thờ ơ đứng ngoài cuộc. Hạ nhân của Ngân Tùng bảo cho tới nay đều mặc kệ đám người đấu đá, không thiên vị giúp đỡ ai, gặp chuyện gì cũng trầm mặc. Nhưng lần này Mạch Hồng và người thị vệ lại đứng ra làm chứng cho một thiếu niên mới vào bảo, họ — bao gồm các nữ tử hậu viện, Mạch Thanh, còn có bọn hạ nhân dưới quyền tổng quản — đều kinh ngạc không sao giải thích được.
———————–
Ở một góc Tây nam hậu viện, có một tiểu viện tên gọi là Thu Yên Các.
Kỳ thực ban đầu vốn không có tên nhưng sau này có một người tên Trầm Thu Yên dọn vào ở.
Nàng là một trong những người đã ở trong Ngân Tùng Bảo từ rất lâu.
Đập một cái lên tay nam tử vận y phục xanh thẫm đang ngả chén trà, Thu Yên cười nói:”Hôm nay ngươi tới làm gì?”
Dư Khiếu Phi lườm nàng một cái.
Trầm Thu Yên cũng không để tâm, tự rót cho mình một chén trà, ung dung uống.
Một lúc lâu Dư Khiếu Phi mới nghiêm mặt nhìn nàng:”Vì sao?”
Trầm Thu Tên phiêu mi: “Ý là, vì sao chúng ta nghĩ sai ư?”
Dư Khiếu Phi nhíu mày, cụp mắt: “Cựu ái không thể nào so được với tân hoan, nàng ta vọng tưởng bảo chủ sẽ nhớ đến tình cũ nên mới đi gây sự, lẽ dĩ nhiên đó là sai lầm của nàng ta.”
“Nhưng vì sao ngay cả hạ nhân cũng giúp người kia, đó điều chúng ta không ngờ tới.” Dư Khiếu Phi nói tiếp. “Tỳ nữ ấy hầu hạ trong viện của y, sinh lòng cảm mến cũng là chuyện thường, coi như cho qua. Tổng quản có thể phỏng đoán tâm tư bảo chủ, điều này cũng có thể lý giải được, nhưng tên thị vệ ấy….”
“Tổng quản phỏng đoán được, thị vệ thì không sao?” Trầm Thu Yên cười cười. ” Ngày ấy hắn ở trong đoàn người theo bảo chủ và người nọ trở về.”
Dư Khiếu Phi trầm lặng.
“Chúng ta cũng giống nhau, đều vào đây làm khách.” Trầm Thu Tên lại bôi trà:”Chỉ là cán cân đã dần dần nghiêng sang một bên.”
——————————
Trong Tiểu Trúc, Tô Tư Ninh đã tỉnh. Y phục dính mồ hôi cùng đệm chăn được đổi sang đồ mới ấm áp, sạch sẽ hơn. Mạch Thanh, Mạch Hồng bưng đồ ăn tiến vào, hỏi y muốn ăn trên giường hay xuống giường ăn.
“Ta không có khí lực xuống giường.” Tô Tư Ninh nói, thanh âm có điểm khàn khàn.
Vì vậy Mạch Thanh tiến đến nâng y dậy, nhượng y dựa vào mình, Mạch Hồng bưng bát đến ngồi bên mép giường, múc cháo cho y ăn.
Sắc mặt của Mạch Hồng nhìn không tốt lắm, Tô Tư Ninh có chút e dè.
Đợi ăn xong rồi, Mạch Hồng đặt bát lên bàn, lau miệng giúp y, lạnh lùng nói:”Hiện tại ta làm chứng cho ngươi, thế nhưng lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Tô Tư Ninh vô cùng kinh ngạc.
“Đừng bày ra bộ dạng đó, ta thương không nổi.” Mạch Hồng tiếp tục nói.
Không giống với cung kính và khiêm nhường trước đây — dù chỉ là bày ra cho người khác nhìn — ngữ khí Mạch Hồng lúc này thậm chí dẫn theo nhiều sắc bén:” Ta không biết lúc đó ngươi ngẩn ra làm cái gì, thế nhưng nếu tự biết thân thể bất hảo, càng phải cẩn thận đề phòng mọi lúc mọi nơi.”
Tô Tư Ninh căng thẳng, nhưng không có hé răng.
Mạch Hồng cười lạnh một tiếng: “Đừng nói ngươi chẳng thấy rõ tâm tư những kẻ khác trong hậu viện. Ngươi yếu, thế nhưng ngươi không ngốc.”
Tô Tư Ninh cúi đầu, một lúc lâu mới nói: “Ta chỉ là không muốn chọc vào bọn họ….”
“Tuy nói