Nữ tử ngồi ở thượng vị vận y bào kim sắc, mặt mày nghiêm nghị, khí thế bức nhân, nhìn Thương Mặc.
“Thương Mặc, mẫu thân qua đời khi đệ còn nhỏ, ta tận lực nuôi đệ trưởng thành. Hôm nay ta không cầu báo đáp, chỉ cầu đệ tha cho tỷ phu (anh rể) một con đường sống, ngay cả điều này cũng đệ cũng không đáp ứng?”
Thương Mặc trong mắt có chút ẩn nhẫn:” Từ Tử Thu dối trên gạt dưới, còn phạm vào thảm án diệt năm mươi sáu gia đình diệt khẩu, dù là bên tình hay bên lý, đều khó dung. Đại tỷ không cần xin tha cho hắn.”
Thương Thẩm đau buồn, lệ không ngừng rơi lã chã trên mặt:”Đệ nhẫn tâm nhìn ta thủ tiết?”
“Làm thê tử của ác nhân này, tỷ sẽ hảo ư?” Thương Mặc nheo mi.
Thương Thẩm im lặng, trong mắt bi thiết.
Sau một lúc lâu, Thương Thẩm lau nước mắt, hờ hững đứng dậy.
“Đại tỷ, ta tiễn tỷ.” Thương Mặc cũng đứng dậy theo.
“Không cần, ngươi dừng bước a.” Thương Thẩm cười, lộ vẻ buồn bã, từ trong tay áo xuất ra khối bạch ngọc “Hôm nay là sinh thần của đệ, ta mấy ngày trước đến am cầu, nguyện cho đệ được bình an. Đệ đừng chê nó mộc mạc.”
“Sao có thể.” Thương Mặc tiếp nhận, siết chặt trong lòng bàn tay, “Chuyện Từ Tử Thu —— “
Thương Thẩm lắc đầu: “Một ngày phu thê, trăm năm ân nghĩa. Cho dù hắn đã phạm phải quá nhiều tội ác, nhưng tột cùng ta vẫn không quên được hắn đối với ta, đối với hài tử rất tốt. Đệ chưa tìm được người quan trọng có thể kề cận bên cạnh, đệ sẽ không hiểu được.”
Thương Mặc gật đầu, an ủi: “Làm tỷ tỷ đau khổ rồi.”
“Thôi được, ta sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay. Nếu như ta có thể khuyên giải hắn ngừng tay, thì sẽ không rơi vào kết cục bi thảm như vậy…..”
Tự mình đưa tỷ tỷ đến đại môn, nhìn nàng lên xe ngựa, chậm rãi rời xa, Thương Mặc nắm chặt ngọc bội trong tay, diện vô biểu tình, chỉ là trong mắt có tia cay đắng.
————————-
Tuyết rơi. Tô Tư Ninh đốt đèn, ngồi trước bàn, nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài, trong tay cầm một quyển sách đọc.
Hôm nay, tuyết rơi rất nhiều.
Đến khi cậu cảm thấy buồn ngủ, lại nghe có người gõ cửa.
Trong lòng nghi hoặc lúc này còn có ai tới, liền tiến đến mở cửa, một thân ảnh cao lớn, hàn khí bức nhân nhanh chóng bước vào.
“Thương Mặc?” Tô Tư Ninh kêu một tiếng trầm thấp, sau đó đóng cửa lại.
Nhìn nam nhân đi thẳng tới trước bàn, tháo áo choàng, tự mình rót trà uống xong, Tô Tư Ninh mới chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, cười cười: “Bên ngoài rất lạnh a?”
Thương Mặc ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu niên: “Đúng vậy.”
Tô Tư Ninh đi tới giá treo áo, cầm lấy áo choàng. Thương Mặc nheo mắt nhìn “Ngươi định làm gì?”
“Thân thể ngươi lạnh, ta đi gọi các nàng Mạch tử hâm nóng rượu mang tới.” Tô Tư Ninh đáp.
“Ngươi biết bên ngoài rất lạnh, còn dám ra ngoài.” Thương Mặc đứng dậy nói, “Ta đi.”
Tô Tư Ninh giữ tay hắn, khí lực không lớn: “Ta đi, ngươi là khách. Chỉ đi bộ vài bước thôi mà.”
Dứt lời, liền không để ý tới Thương Mặc, cậu nắm thật chặt cổ áo, lặng lẽ mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Thương Mặc ở phía sau cậu nhìn một chút, mỉm cười, quay trở lại bàn ngồi.
“Tô công tử?” Mạch Thanh thấy liền kéo vào trong phòng.
Tuy nói phòng bọn họ cũng gần nhau nhưng vẫn phải đi bộ một đoạn mới tới, bên ngoài lạnh như thế, y tới làm cái gì?
“Các ngươi giúp ta hâm nóng lại bầu rượu a, Thương Mặc đến.” Tô Tư Ninh nói.
“Bảo chủ?” Mạch Hồng cau mày.
“Ân, ta cũng không biết hắn tới làm gì, bất quá dường như đã đứng ngây người ở bên ngoài thật lâu, thân thể đều tỏa ra hàn khí.”
Mạch Thanh đi hâm rượu, Mạch Hồng ngẫm nghĩ một lúc, kéo Tô Tư Ninh đến chất vấn:”Ngài ấy lạnh, ngươi không lạnh à?”
Tô Tư Ninh cười nhạt nói: “Tàm tạm, ta đi chậm, ngươi xem thân thể ta hiện tại khá…”
Mạch Hồng im lặng, một lát mới nói: ” Hôm nay là sinh thần của bảo chủ.”
Tô Tư Ninh kinh ngạc.
“Bảo chủ chưa từng làm sinh thần.” Mạch Hồng nói tiếp, “Thế nên ngày này cũng bình thường như mọi ngày.”
Tô Tư Ninh không nói, chỉ đưa mắt nhìn nàng.
Mạch Hồng cười cười, chạy đi giúp Mạch Thanh.
Hâm nóng rượu xong, hai nàng Mạch tử cầm giúp Tô Tư Ninh đến phòng, lên tiếng thỉnh an rồi xin cáo lui.
Trở lại phòng mình, Mạch Hồng nhìn cửa phòng bên kia đóng lại, cười nói với Mạch Thanh:”Xem ra, bảo chủ hôm nay nói không chừng sẽ không đi, lần đầu tiên ngủ lại tại Tiểu Trúc chúng ta, muội nói chúng ta có nên đi chuẩn bị trước?”
Mạch Thanh cũng cười:”Tỷ nói linh tinh, tỷ cũng biết bọn họ…….”
“Ta biết, chính là nói giỡn a.” Mạch Hồng nhún vai.
Thấy Thương Mặc chê rượu nguội đi ít nhiều, thiếu niên bỏ bầu rượu vào trong nước nóng. Thương Mặc nhìn cậu:”Ngươi không uống?”
“Ngươi xem ta nhược vậy có thể uống sao?” Thiếu niên cười gượng nói:”Ta lấy trà thay rượu, chúc ngươi hảo.”
Thương Mặc mỉm cười: “Vậy ngươi cũng biết hôm nay là ngày gì?”
Tô Tư Ninh nhíu mày nghĩ một chút.
“Ngày hôm nay là một ngày quan trọng.”
Thương Mặc cười to, nâng chén rượu lên, một hơi cạn sạch.
Tô Tư Ninh giúp hắn rót rượu,