Giữa tháng Bảy, trường cho nghỉ hè, nhiệt độ Bắc Kinh đã lên đến bốn mươi độ. Nắng chiếu vào người như kim châm đau rát, mồ hôi đầm đìa tuôn ra như tắm.
Hôm được nghỉ, Đỗ Nhược và ba bạn cùng phòng ăn cùng nhau một bữa cơm rồi giải tán. Mấy người kia ai về nhà nấy, còn Đỗ Nhược ngày mai phải cũng nhóm Prime bay đến Thâm Quyến tham gia cuộc đua xe không người lái.
Thâm Quyến cũng nóng như lò lửa, không chỉ nhiệt độ cao mà độ ẩm cũng cao. Nếu Bắc Kinh là lò nướng thì phải gọi Thâm Quyến là lò hấp mới đúng, vừa đi ra ngoài da liền nhễ nhại, không biết là do khí nóng thẩm thấu hay là bí bức mà đổ nhiều mồ hôi nữa.
Đây là lần lầu tiên Đỗ Nhược đi máy bay, vốn đã khá khó chịu, vậy mà xe bus đón về khách sạn suốt quãng đường đều đóng kín cửa sổ, điều hòa phả hơi lạnh đến choáng váng. Cô tựa đầu chết gí trên ghế, mắt khẽ híp lại thành một đường nhỏ, nhìn rừng cây nhiệt đới tươi tốt trải dài qua tấm kính mờ. Ánh nắng soi xuống tán lá xanh mướt như xối lên một lớp dầu óng ánh.
"Khó chịu thì nhắm mắt ngủ một lát đi." Cảnh Minh vươn tay kéo màn cửa sổ lại, ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ trước mặt cô. "Lát nữa mới đến."
"Ừm." Cô sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái, nghiêng đầu thiếp đi.
Lúc xe dừng lại, cô mơ màng tỉnh giấc. Ngửi được mùi hương quen thuộc qua lớp áo sơ mi, Đỗ Nhược mở mắt ra mới phát hiện mình tựa vào vai Cảnh Minh từ lúc nào. Cô hoảng hồn, lập tức ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt tóc. Trên lối đi chật hẹp có vài thành viên khác đang đi ngang qua để xuống xe.
"Đỡ hơn chưa?" Giọng cậu bình thản.
"Ừm..." Ngủ một giấc, người cô tỉnh táo lắm.
"Xuống xe thôi." Cậu vừa đứng dậy vừa đưa cho cô một tờ khăn ướt. "Lau mặt đi!"
Cô bình ổn nhịp tim, xé vỏ khăn ướt ra lau mặt rồi đi theo mọi người vào khách sạn.
Đây là một khách sạn năm sao sát biển, đại sảnh được trang trí nguy nga lộng lẫy. Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn bóng dáng mình và các thành viên in trên trần nhà màu vàng cao cao. Bên trong mở điều hòa vừa phải, hương thơm dìu dịu lan tỏa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy chậu hoa tươi trang trí. Cách đó không xa là phòng cà phê và trà chiều. Có vài người ăn mặc bảnh bao cầm tách sứ trắng trong tay, khẽ giọng bàn luận.
Trong đại sảnh dựng biển thông báo và standee về "Cuộc đua xe không người lái thế giới lần thứ nhất" với thiết kế nổi bật lóa mắt. Cạnh đó là quầy tiếp đón do ban tổ chức chuẩn bị riêng cho các đội tham dự. Không ít người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang đăng ký thông tin và nhóm phóng viên bên cạnh phỏng vấn chụp ảnh.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc tranh tài này được diễn ra với quy mô lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhóm họ đăng ký thông tin dự thi và nhận tài liệu xong thì đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Mười một người được sắp cho sáu phòng đôi. Cảnh Minh nhận thẻ phòng rồi đưa một cái cho Đỗ Nhược.
Vừa vào phòng, Đỗ Nhược hưng phấn vứt hành lý sang một bên, ngó nghiêng xung quanh. Cô chưa từng được ở khách sạn xa hoa rộng lớn thế này bao giờ. Phòng tắm là ba mặt thủy tinh, sáng sủa thông thoáng, hai chiếc giường đơn rộng rãi trải drap sạch tinh như mới. Trong phòng còn bài trí tivi, sô pha, bàn trà, trên đó đặt một đĩa trái cây màu sắc bắt mắt. Bên cạnh là khu làm việc riêng với bàn sách, máy vi tính, văn phòng phẩm...cần gì có đó.
Điểm hay nhất là bên ngoài cửa sổ còn có ban công lộ thiên được gắn đèn trần và một chiếc xích đu, có thể ngắm cảnh biển ở phía xa xa. Nhìn qua lan can thấy được hồ bơi, phòng ăn ngoài trời, phòng cà phê và mảng cây cối rậm rạp dưới khách sạn. Thế giới một màu xanh biêng biếc.
Cô rất thích thành phố này, rõ ràng là thành phố nhưng lại mang đến cảm giác như được hòa mình nơi rừng rậm, cây cối cao lớn tươi tốt hệt như quê cô.
Đứng hóng gió trên ban công một hồi, cô bỗng nghe thấy ở kế bên truyền đến tiếng Lý Duy: "Bây giờ đi hả?"
Âm thanh kéo khóa vali cùng giọng nói của Cảnh Minh vang lên: "Tao tắm trước đã. Mẹ nó, miền Nam nóng chết đi được."
"Được, chờ mày vậy." Dứt lời, Lý Duy đi ra ban công, quay đầu thấy Đỗ Nhược liền cười tươi rói: "Hello!"
Đỗ Nhược đến gần ban công của họ, nhoài qua lan can hỏi: "Các cậu định đi đâu thế?"
"Sáng nay, Prime No.1 tới Thâm Quyến, chúng mình đi đón cô nàng."
Prime No.1 hôm qua đã được vận chuyển bằng tàu hỏa đến đây.
"Cậu muốn đi chung không?"
Đỗ Nhược chưa kịp trả lời thì trong phòng vọng ra tiếng của Cảnh Minh: "Đỗ Nhược đừng đi. Trời nóng đường xa, không chịu nổi đâu. Bảo cô ấy buổi chiều ngủ một giấc đi."
Lý Duy đồng ý: "Cũng đúng, từ sáng đến giờ, hết ngồi máy bay lại đến ngồi xe, cậu ở lại khách sạn nghỉ đi."
"Ừm." Đỗ Nhược gật đầu.
Đỗ Nhược vào phòng tắm rửa gội đầu, sấy khô tóc, lại uống một cốc nước lớn, ăn chuối và táo rồi leo lên chiếc giường êm ái ngủ say.
Khi tỉnh lại đã sáu giờ tối, mặt trời cũng khuất bóng. Những áng mây hồng bao phủ cả bầu trời, nhuộm đẫm đại dương thành một màu đỏ rực. Đỗ Nhược mở điện thoại xem tin nhắn trong nhóm chat của Prime, nói bảy giờ đến nhà hàng Tây ở tầng hai khu Đông dùng buffet tối,
Đỗ Nhược sửa soạn qua loa, đến 6 giờ 50 phút thì xuất phát, đúng lúc gặp được Cảnh Minh mở cửa phòng bên cạnh bước ra. HÌnh như cậu mới tắm lần nữa, tóc vừa được sấy khô nhưng có vài chõ vẫn còn ẩm ướt.
Đỗ Nhược hỏi ngay: "Về rồi hả?"
"Ừ. Vừa về được một lúc. Buổi chiều cô có nghỉ ngơi không?"
"Có, ngủ thẳng đến tối mới dậy, mắt cũng sưng lên rồi đây này." Cô vừa cười vừa xoa mặt mình.
Cậu thoáng nhìn cô, khuôn mặt hồng hào, khí sắc khá hơn buổi sáng nhiều, xem ra ngủ rất ngon. Đi đến thang máy, cậu giữ cửa lại, chờ cô vào trước mới bước vào.
Ánh đèn êm dịu soi bóng hai người trên vách thang máy màu vàng. Cô lén liếc sang cậu, tuy phải ra ngoài bôn ba trong khí trời nóng bức nhưng hiện giờ, trông cậu vẫn tươm tất gọn gàng. Cậu tựa vào vách tường, thỉnh thoảng lại cúi đầu dụi mắt.
"Mệt lắm hả?"
"Hử?" Cậu buông tay xuống, nhìn sang cô. "Không đến nỗi, chỉ là không quen khí hậu ở đây thôi. Trông cô có vẻ thích nghi nhanh đấy nhỉ?"
"Ừ. Tôi rất thích chỗ này, khá giống với quê tôi nên cảm thấy thân thiết."
Cửa thang máy mở ra, hai người khách mang theo khung ảnh khổng lồ bước vào. Cảnh Minh kéo Đỗ Nhược đến bên cạnh. Không gian thang máy khá chật, khung ảnh của hai người kia chiếm hết cả diện tích, ép Đỗ Nhược và Cảnh Minh vào sát góc. Mặt cô đối mặt với cậu, ngực gần như dính sát vào người cậu. Hơi thở cậu nóng hổi phả xuống trán cô râm ran.
Cô thấy ngượng quá, vừa định xoay người thì bất ngờ đụng vào khung ảnh kia. Người đỡ khung ảnh không cầm vững làm nó đổ xuống nện về phía gáy Đỗ Nhược. Cảnh Minh thấy thế lập tức đưa tay chắn lại, tấm ván gỗ đập vào mu bàn tay cậu. Khung ảnh nhẹ nhàng gõ xuống đầu cô, kẹp bàn tay cậu ở giữa.
Người kia vô cùng áy náy. "Xin lỗi nhé!"
Sắc mặt Cảnh Minh không tốt, muốn nổi nóng nhưng nhẫn nhịn không lên tiếng. Tay cậu vẫn giữ nguyên trên đầu cô, che chở cho cô khỏi tấm gỗ kia, tư thế hệt như đang ôm cô vào lòng. Thậm chí cô có thể nghe được tiếng tim cậu đang đập thình thịch trong lồng ngực. Hai người chỉ cách nhau qua lớp vải áo phông mỏng.
Đỗ Nhược lúng túng trợn to mắt, nhưng không thể né tránh hơi thở đầy nam tính của ai kia. Mùa hè này nóng quá đi mất! Hô hấp trở nên dồn dập, cô bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái lạ này: "Giờ xe đang ở đâu?"
"Ở bãi." Cậu cúi đầu nhìn cô.
Khi nói chuyện, không nhìn vào mắt đối phương là bất lịch sự, nhưng nhìn vào mắt cậu thì cô lại thấy ngại ngùng vô cùng. "Cậu đưa xe đến đó rồi quay về ngay à?"
"Không, phải để xe làm quen với đường đua một chút."
Cô vừa nghe mắt đã sáng lên: "Cô nàng biểu hiện thế nào?"
"Cực kỳ tốt." Cậu cong môi cười, vô cùng đắc ý.
Advertisement /
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong không gian chật hẹp, trong lồng ngực ấm áp của Cảnh Minh, cậu cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng lên nhìn cậu. Đỗ Nhược dần dần có chút không thoải mái lắm.
"Ting!" Thang máy đã đến tầng hai, cô lập tức dời mắt đi. Cậu bỏ tay xuống, ánh mắt lướt qua mặt cô rồi nhìn về phía cửa thang máy đang mở.
***
Nhà hàng Tây của khách sạn rất lớn, cửa sổ bằng kính trong suốt có thể nhìn ra rừng mưa nhiệt đới. Gió biển thổi những tán lá to vung vẩy cọ vào cửa sổ. Mặt kính còn lại kéo dài đến tận ban công khổng lồ hướng biển. Tiếng sóng rì rào, du dương vọng vào bên trong nhà hàng.
Thức ăn đặt trên bàn đều ngon lành và tươi mới, đa dạng phong phú, nào món Nhật, món Tây, món Trung, hải sản, hoa quả, bánh ngọt...khiến người ta hoa cả mắt.
Đỗ Nhược bê hai đĩa to về chỗ ngồi thì bị Vạn Tử Ngang cười: "Nhiều như vậy, cậu ăn hết sao?"
Cô gật đầu: "Ăn hết chứ. Mình vừa ngủ một giấc đẫy, sức ăn không tưởng tượng nổi đâu."
Nhìn sang Cảnh Minh ở đối diện, trong đĩa chỉ có một miếng bít tết, một miếng cá tuyết và một phần salad. Chắc hẳn nóng quá nên cậu không muốn ăn gì.
Mọi người ngồi quây quần với nhau, đang ăn cơm thì Lý Duy huých cánh tay Cảnh Minh, hất cằm về phía xa: "Mày xem kìa."
Qua ô cửa kính, bọn họ nhìn nhóm Dịch Khôn đang ngồi bên chiếc bàn vuông ở phòng bên kia. Có điều chỉ ba, bốn người là thuộc nhóm Orbit thôi.
Không ai bất ngờ khi thấy họ xuất hiện ở đây. Một, hai tháng trước, công ty xe hơi Bằng Trình muốn phát triển công nghệ xe hơi không người lái, bày tỏ ý định hợp tác với Prime nhưng bị từ chối, họ tức khắc thành lập tổ nghiên cứu phát triển, lại tìm các nhóm chuyên nghiệp trong ngành cung cấp sản phẩm, ví dụ như hệ thống cảm biến, điều khiển, vận hành. Nhóm của Dịch Khôn chính là bên cung cấp sản phẩm hệ thống vận hành xe cho họ.
"Thật vớ vẩn!" Đỗ Chi Viễn khinh thường. "Đã vận hành thử chưa mà dám mang ra thi?"
"Nóng vội quá rồi." Lý Duy giải thích. "Bằng Trình nôn nóng muốn mượn cơ hội này làm phát sung khai hỏa đầu tiên cho công ty. Nếu họ đạt được giải nhất thì sẽ thành công vang dội trên lĩnh vực không người lái trong nước. Đoán chừng quảng cáo rầm rộ vài lần, vung thêm chút tiền là có thể trực tiếp lên sàn gọi vốn rồi."
Cảnh Minh thờ ơ góp lời: "Đáng tiếc."
"Hả?" Đỗ Nhược thắc mắc. "Đáng tiếc gì cơ."
"Tôi đã đến đây." Cậu trả lời tỉnh bơ.
Cả nhóm cười ha hả. Đỗ Nhược cũng vừa cười vừa cho miếng cá chình vào miệng. Chà, ngon thật!
Cô thật sự đã ăn sạch hai đĩa thức ăn to đùng kia, cuối cùng lại lấy thêm hoa quả. Lúc cô đang bận gắp dưa hấu thì một người đi đến gắp thanh long. Đỗ Nhược quay sang nhìn, phát hiện đó là Dịch Khôn.
"Đàn anh?"
Dịch Khôn thản nhiên nhìn cô, hờ hững hỏi: "Gần đây thế nào?"
"Rất tốt ạ. Còn anh?"
"Tốt lắm." Dịch Không không nói gì khác nữa.
Đỗ Nhược đặt thanh kẹp trái cây xuống, nghĩ ngợi rồi chúc: "Chúc anh ngày mai tranh tài đạt được thành tích tốt nhé."
Lần này, anh ta lại nhìn về phía cô: "Bọn tôi đạt được thành tích tốt, vậy bọn em thì sao?"
Cô ngỡ ngàng giây lát rồi cười bảo: "Bọn em sẽ tốt hơn."
Dịch Khôn chỉ lạnh nhạt nhìn cô mà không hề tiếp lời, qua vài giây lại nói: "Bọn em cứ cố gắng lên, tôi không sao cả."
"Ồ!"
"Bên dự thi là Bằng Trình, không phải Orbit. Bọn tôi chỉ là người cung cấp hệ thống phanh tự động thôi." Dịch Khôn nói rõ. "Cuộc thi này với bọn tôi chẳng qua là cơ hội mở rộng thị trường tiêu thụ."
Mục tiêu của Orbit rất rõ ràng, làm hệ thống phanh tự động hoàn mỹ, hợp tác với nhiều công ty lớn, làm bên cung ứng, kiếm tiền, hết.
Đỗ Nhược gật đầu: "Vậy chúc bọn anh kiếm được nhiều tiền hơn nhé."
Dịch Không không nói thêm lời nào, quay người bỏ đi.
Đỗ Nhược bê đĩa hoa quả về bàn. Ăn xong, mọi người lại tập hợp với nhau nghiên cứu chặng đua ngày mai.
Hai mươi bốn đội đến từ mười lăm quốc gia được chia thành tám tổ, mỗi tổ ba đội. Hai đội về đầu ở mỗi bảng sẽ vào vòng trong. Đội nhất bảng A sẽ thi với đội nhì bảng B và ngược lại. Các đội hắng của hai nhóm được xếp theo thứ tự thời gian, những đội có thời gian đua ngắn sẽ đấu với đội có thời gian đua dài thuộc tổ C và D, cho đến khi nửa đầu bảng ABCD sẽ thi với nửa sau bảng EFGH và ngược lại. Đội nào về đầu tiên sẽ bước vào trận chung kết.
***
Cả ngày hôm sau, từ sáng đến tối, lịch thi được xếp kín mít: Thi trong tổ, thi với tổ khác, thi bán kết, thi chung kết. Đường đua kéo dài 10km, hầu hết tốc độ xe đều là 200-300km/h nên mỗi trện chỉ kéo dài vài phút. Dù có hai mươi bốn đội thi nhưng tất cả các trận đều có thể tổ chức trong vòng một ngày.
Cường độ vận hành cao cộng thêm thời tiết nóng bức là một thử thách lớn dành cho hệ thống tản nhiệt của máy móc. Nhưng cả nhóm Prime đều tràn trề tự tin. Họ đã sớm dự tính các vấn đề ở giai đoạn nghiên cứu rồi, chỉ còn chờ cuộc thi đấu ngày mai thôi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc mọi người đi thang máy lên phòng, ai nấy đều im lặng. Từng gương mặt trẻ đều tràn ngập mong đợi và niềm khát khao vào ngày mai.
Bỗng Chu Thao thốt lên: "Các cậu có nghĩ đến, nếu mai chúng ta đạt giải vô địch thì Prime sẽ nổi tiếng thế giới không?"
Mười một con người túm tụm trong không gian chật hẹp đều không lên tiếng, chỉ mỉm cười mang theo niềm mong ước dạt dào khôn tả.
Cảnh Minh hừ khẩy: "Không phải nghĩ, là nhất định."
Lần này, ai ai cũng cười vang. Bao chờ đợi, thấp thỏm, hưng phấn, hy vọng...hoàn toàn lộ liễu thành sự tự đại, cuồng vọng và bất chấp mọi thứ.
"Đúng, nhất định sẽ thắng, chúng ta là số Một!" Cả bọn cùng đồng thanh.
Hà Vọng bật cười: "Mà vấn đề nổi tiếng thì chẳng phải Cảnh Minh sớm đã vang danh thiên hạ rồi sao?"
Cảnh Minh lắc đầu: "Lần này là Prime, Prime của tất cả chúng ta."
Cậu ngước mắt lên, ánh đèn thang máy phản chiếu nơi đáy mắt lấp lánh như ánh sao, khẳng định: "Đam mê, sự nghiệp và tương lai của chúng ta từ ngày mai sẽ dang rộng cánh bay cao. Bởi vì ngày mai, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng."
Mắt Đỗ Nhược cũng sáng rực long lanh: "Cổ vũ cho ngày mai nào!"
Cô đưa tay phải ra. Cảnh Minh và cả bọn đều sửng sốt. Họ chưa từng làm vậy bao giờ.
"Có cần sến vậy không?" Cảnh Minh phì cười nhưng vẫn ung dung đặt tay phải mình lên mu bàn tay cô.
Nhóm Lý Duy, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, Đỗ Chi Viễn, Chu Thao lần lượt đặt tay phải lên. Mười một bàn tay đặt lên nhau, ra sức ấn xuống: "Prime go!", "Cố lên!"