Thông tin truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

279

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 18947 lượt

REVIEW TRUYỆN NHƯỢC XUÂN VÀ CẢNH MINH

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, hoài bão, sạch sủng sắc (ít), nam nữ cường, nhẹ nhàng, HE.

Độ dài: 95 chương + 3 ngoại truyện

Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản.

--------------

RVNT, ngày 21 tháng 6 năm 2018

Thương gửi các bạn thí sinh của kỳ thi tuyển sinh 2018!

Chỉ còn mấy ngày nữa là cuộc chiến cam go bắt đầu rồi nhỉ? Thay mặt cho toàn thể thành viên page #RVNT, chúng tôi chúc cho các bạn có một kỳ thi thật tốt nhé.

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ai cũng sẽ trải qua những cột mốc quan trọng: trưởng thành, đi làm, có người yêu, kết hôn, sinh con, v.v... Trong đó, có lẽ cột mốc đáng nhớ nhất, cũng là quan trọng nhất, chính là sự trưởng thành của năm 18 tuổi. Bởi vì, ở tại đây, các bạn sẽ thấy được rất nhiều sự thay đổi của chính mình. 

Các bạn sẽ được chuyển từ môi trường học tập gò bó sang môi trường học tập cởi mở hơn, chủ động hơn. Các bạn sẽ đứng trước sự lựa chọn con đường tương lai của chính mình và còn rất nhiều những điều thú vị khác nữa.

Chắc có lẽ, rất nhiều bạn từng thắc mắc, tại sao tất cả mọi người lại coi trọng kỳ thi đại học như vậy? Và tại sao bản thân mình lại phải cố gắng cho kỳ thi này đến thế? Các anh chị đi trước đều nói, học đại học hay lắm. Vậy, đằng sau cánh cổng trường oai vệ kia, có điều gì hấp dẫn? Câu chuyện hôm nay được kể, chính là những điều các bạn sẽ được trải nghiệm khi bước chân vào môi trường đại học. 

Ở đó, sẽ có “những” Đỗ Nhược, lúc mới vào trường hoàn toàn mù mờ về chuyên ngành mình đã đăng ký. Bởi vì cô chỉ là một cô gái nhỏ vùng biên giới nghèo xác xơ, nhờ tấm lòng từ thiện của một gia đình giàu có mới có thể tiếp tục đi học. Bởi vì, cô chỉ biết học chính là con đường duy nhất có thể khiến mình và gia đình thoát nghèo. Cô chọn ngành khoa học kỹ thuật cảm biến chỉ toàn con trai, cũng bởi vì “nghe nói” ngành này dễ kiếm việc làm. Lý do thật sự rất đơn giản, cũng rất thuần phác giống như bản thân cô vậy.

Ở đó còn có “những” Cảnh Minh, cậu ấm đẹp trai con nhà giàu xài hàng hiệu, đi xe sang. Cậu vào đại học không phải vì thi điểm cao như Đỗ Nhược, mà là được đặc cách vì những công trình nghiên cứu của cậu. Nếu như Đỗ Nhược đại diện cho hàng ngũ mọt sách lý thuyết, thì Cảnh Minh chính là đại diện cho lớp nhân tài biến lý thuyết thành hành động. 

Ngoài 2 nhóm người như Đỗ Nhược và Cảnh Minh ra, còn có một nhóm ở chính giữa. Chính là học đại học theo ý muốn gia đình, thi đỗ rồi thì học thôi, vô cùng thoải mái tận hưởng môi trường mới, không quan trọng điểm số chỉ cầu qua môn, tranh thủ yêu đương vài mối tình trước khi tốt nghiệp...

* * *

Quay lại Đỗ Nhược và Cảnh Minh, hai con người trái ngược từ ngoại hình đến tính cách, mâu thuẫn là điều dễ hiểu. Mặc dù trước kia cũng xem như là có quen biết, Cảnh Minh chính là con trai của gia đình tài trợ học phí cho Đỗ Nhược. Hơn nữa, cô chú còn rất quý Đỗ Nhược, bảo Cảnh Minh phải luôn để ý chăm sóc cho cô. Dĩ nhiên, điều đó là không thể. Cảnh Minh trước giờ vẫn là một thiếu niên vô cùng bướng bỉnh, lắm tài nhiều tật, ăn nói thì không hề nể mặt ai. Ấy vậy mà, chuyện bất ngờ nhất đã xảy ra, Đỗ Nhược thích cậu. 

Đương nhiên, Cảnh Minh đã quá quen với chuyện này. Cậu đẹp trai ngời ngời, khí chất bất phàm, gia cảnh tốt như vậy, người vây quanh cũng đâu có ít, nói gì đến cô nàng gầy gò đen nhẻm đến từ “vùng sâu vùng xa” như cô.

“Đừng thích tôi... Bởi vì tôi sẽ không thích cô.”

Cảnh Minh lạnh lùng bóp chết thứ tình cảm thanh thuần của cô gái nhỏ lần đầu biết rung động. Đỗ Nhược gạt nước mắt, nhưng cô cũng không đắm chìm vào trong đó, bởi vì cô đến đây không phải vì Cảnh Minh, càng không thể vì cậu ta mà phải từ bỏ bất cứ thứ gì. Chỉ là…

“Thầm mến ai đó không phải là chuyện tốt. Nó khiến lòng tự ái mỏng manh của người ta vỡ vụn thành từng hạt bụi, đau khổ khôn cùng. Ước gì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ không còn thích cậu nữa, như vậy thì hay biết mấy.”

Đỗ Nhược không làm được như vậy, cho nên cô khiến mình gần như biến mất khỏi tầm mắt cậu. Cô học hành chăm chỉ, tham gia câu lạc bộ, kết giao bạn bè, không còn thời gian để nghĩ đến những điều khác nữa. Chính trong lúc đó, cô đã tìm thấy niềm vui trong chuyên ngành của mình, điều mà khi bước chân vào đây, cô còn không thể xác định được.

Nỗ lực nhiều như vậy, đương nhiên thành tích sẽ rất tốt. Cô đứng đầu lớp, còn được tham gia phòng thí nghiệm của đàn anh. Cùng với đó, Đỗ Nhược cũng “thay da đổi thịt”. Không còn phải dãi nắng dầm mưa ngoài đồng ruộng, cô “nhả nắng” liền trở nên xinh xắn dễ thương. Con gái học kỹ thuật, vốn dĩ đã là một bông hoa rực rỡ rồi.

Trưởng thành chính là như vậy. Bạn phải đẹp hơn vì chính mình, chứ không phải vì bất kỳ ai khác. “Có thể bạn không cao, nhưng khiến ai cũng phải ngước nhìn”. Trong những người phải ngước nhìn Đỗ Nhược, có Cảnh Minh.

Trong thời gian Đỗ Nhược “làm đẹp” cho bản thân bằng kiến thức và khoa học, Cảnh Minh vẫn tiếp tục công việc của mình. Cũng có yêu đương linh tinh, nhưng không cùng chí hướng thì cũng chóng tàn. Thời gian sau đó, cậu tập trung vào dự án Prime, chính là công nghệ xe hơi không người lái mà cậu và cả nhóm đã theo đuổi gần 2 năm. 

Gặp lại Đỗ Nhược, quả thật Cảnh Minh có chút bất ngờ. Không phải vì cô xinh đẹp hơn (À, thật ra thì cũng có một chút), mà vì ở cô đã toát ra sự tự tin, không còn là cô bé rụt rè cậu gặp ở ga xe lửa hôm nào nữa. Thần thái ấy, còn có chút… giống cậu. Những thành quả mà cô tự làm được trong phòng thí nghiệm, không phải ai cũng có thể làm được. Quả thật, rất tiến bộ.

Một cách vô tình, hai người đều làm kỹ thuật, có cùng mục tiêu và lý tưởng, cứ thế bước vào thế giới của nhau. Sự ăn ý trong công việc, những va chạm tình cờ và những chăm sóc vụn vặt đã đủ kết nên một mối tình trẻ trung. Có cãi vã, có giận hờn, nhưng suy cho cùng, đó chẳng phải là những điều nên có trong tình yêu hay sao?

Giữa lúc tình cảm ngày một khăng khít, dự án Prime cũng gặt hái thành công vang dội. Từ cuộc đua dành cho giới sinh viên toàn thế giới, cho đến những sự kiện thử xe trong thực tế, tất cả đều đạt được những kết quả xứng đáng. Ngoại trừ… lần thử xe cuối cùng.

Trong lần đó, sự thất bại của Prime không chỉ cướp đi người đồng đội thân thương của cả nhóm, còn cướp đi tất cả niềm tin, lý tưởng và sự tự hào của họ. Không một từ nào có thể đủ để diễn tả nỗi đau đớn ấy. Là cảm giác mất mát, là sự bất lực hay là sự rối rắm không tìm thấy lối đi tiếp theo? Họ chỉ là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mà thôi, đứng trước sự thảm khốc của số mệnh, làm sao có thể không gục ngã? 

Cảnh Minh nhận lấy tất cả trách nhiệm về mình, bỏ đi không lời từ biệt. Cậu nói với Đỗ Nhược: “Đừng tìm anh.”

Đỗ Nhược không khóc: “Ừ. Em chúc anh tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc.”

* * *

Sáu năm cứ như vậy trôi qua. Mỗi một người trong nhóm Prime năm nào đều đã có chỗ đứng trong ngành. Đỗ Nhược cần phải kiếm tiền mua nhà cho mẹ và bà, mỗi ngày làm việc 13 tiếng. Sau giờ hành chính ở công ty, nơi đến chính là phòng thí nghiệm. Cô chưa bao giờ từ bỏ. Không ai từ bỏ cả. Từng người trong nhóm, trải qua sự việc năm đó đều muốn tìm ra nguyên nhân để có thể khắc phục cho tương lai. Họ đều rất cố gắng, nhưng vẫn rời rạc. Sự ra đi của Lý Duy giống như một mắc xích bị đứt lìa, khiến cho toàn bộ xâu chuỗi không còn kết nối được nữa. Đội trưởng của họ là người duy nhất có thể nối lại, nhưng… anh có còn muốn quay lại nữa hay không?

Câu trả lời là có. Cũng giống như tất cả bọn họ, Cảnh Minh chưa từng buông bỏ. Thất bại năm đó không cần biết là lý do gì, anh cũng phải tìm cho ra. Cho những người đã từng tin tưởng Prime một câu trả lời, cũng là cho chính anh. 

Cảnh Minh trở về, khó khăn bởi sự ngăn cách của thời gian và quá khứ. Không ai biết anh đã vượt qua quãng thời gian tăm tối đó bằng cách nào. Chỉ có mình anh biết, là nhờ Đỗ Nhược của anh. Kiên trì đi vào từng giấc mơ của anh, kiên trì với từng tin nhắn không có hồi đáp, kiên trì với ước mơ và lý tưởng của anh. Thế nên dù sợ hãi anh vẫn trở về, tìm lại chính mình, tìm lại Đỗ Nhược của anh. Cô ấy vẫn ở đây, chưa từng rời đi. Trong lúc bế tắc nhất, cô nhắc nhở anh rằng, anh đã từng nói:

“Con người sống ở trên đời, hoặc là tầm thường vô dụng, chỉ biết hưởng thụ tiện nghi do người khác sáng tạo ra, hoặc là dốc hết tất cả mở mang bờ cõi. Nếu trong tương lai có một  nhóm người đột phá ranh giới, cải cách thời đại, sáng tạo nên kỳ tích, vậy tại sao người đó không thể là anh?”

“Người đó chỉ có thể là anh.”

Khoa học sẽ không vì sự thất bại của anh mà ngừng lại, cũng sẽ không đợi anh hoàn toàn vượt qua bản thân rồi mới phát triển. Khoa học là do con người sáng tạo ra, cũng sẽ mang nhược điểm của con người. Thay vì để nhược điểm ấy rơi vào tay người khác, để anh cùng đồng đội khắc phục nó thì kết quả sẽ tốt hơn.

Và cuối cùng họ đã thực sự làm được. Một lần nữa đứng trên vinh quang của khoa học kỹ thuật, mang đến thế giới những công nghệ tiên tiến nhất, bằng máu và nước mắt.

Các bạn thường nói, chúng tôi chẳng có gì ngoài tuổi trẻ. Đúng vậy, nhưng cái mà tuổi trẻ các bạn đang có, chính là dũng khí. Dũng khí lựa chọn con đường tương lai, dũng khí để yêu một người không cùng đẳng cấp, dũng khí để kéo gần khoảng cách với người thương bằng sự giỏi giang của chính mình. Dũng khí ... để chấp nhận. Chấp nhận sự thất bại để làm lại từ đầu. Dũng khí vượt qua nỗi đau để hoàn thiện chính mình và dũng khí để chờ đợi một người mình đã dùng hết thanh xuân để yêu.

“Cảnh Minh, vì gặp được anh em mới trở thành một Đỗ Nhược tốt nhất.”

“Đỗ Nhược Xuân, vì có em, anh mới có tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc.”

Chỉ mong rằng, thời gian trôi qua, mỗi một khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời, đều sẽ có em bên anh.

Vì thế, hãy tự tin lên nhé các bạn trẻ. Sau kỳ thi quan trọng này, các bạn sẽ là những Nhược Xuân, Cảnh Minh, sẽ là những người nắm giữ tương lai của rất nhiều thứ. Nhưng đó là sau này, còn bây giờ thì các bạn đọc review thôi nhé. Khi nào thi xong thì hãy đọc truyện, xem như là vừa giải trí vừa trải nghiệm một chút cảm giác của đại học qua sách vậy. Chúc các bạn, tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc.


Bình luận truyện