Gió biển thổi lay ngọn cây xào xạc trong đêm tối. Bầu trời mùa hè lấp lánh ánh sao đẹp như một giấc mơ. Đám con trai trong hồ đùa nghịch hắt nước, đánh nhau loạn xạ. Đỗ Nhược trùm khăn tắm ngồi trên ghế cạnh hồ, thư thái lim dim hóng gió biển.
Ghế kế bên bỗng vang lên tiếng động. Cô quay đầu lại, thấy Lý Duy cầm khăn lau người rồi nằm xuống. Hai người nhìn nhau cười.
"Cậu không chơi nữa hả?"
"Mệt rồi, nằm nghỉ một lát đã." Lý Duy vươn tay duỗi chân. "Mấy ngày qua mệt chết đi được, giờ thì tốt rồi, đã giành được cúp vô địch."
Lần này, hành trình thi đấu dày đặc, ngay cả Đỗ Nhược cũng mệt mỏi hết sức, huống chi là Lý Duy, Cảnh Minh và mọi người. Từ lúc đặt chân tới Thâm Quyến đến nay, họ luôn phải bôn ba trong nhiệt độ nóng bức: Đi đón Prime No.1, ra sân thi đấu, liên lạc với ban tổ chức, tranh tài, phỏng vấn, xã giao...hầu như không được nghỉ ngơi.
"Đội phó, cực cho cậu rồi."
"Ha ha, mình còn đỡ, tên kia mới vất vả ấy." Lý Duy hất cằm về phía hồ.
Đỗ Nhược nhìn sang, Cảnh Minh đang lôi Hà Vọng xuống khỏi phao thiên nga trắng, tự mình nhảy lên, nhấc chân đạp đám con trai xung quanh. Có vẻ như mọi người đều xem chiếc phao kia là căn cứ chiến đấu quan trọng thì phải, ai ai cũng muốn tấn công chiếm đóng. Có người tấn công thì có người phòng ngự, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Con trai đều như vậy, ở bất cứ độ tuổi nào, chỉ cần ở gần nhau sẽ hệt như đám trẻ con.
Đỗ Nhược đồng ý: "Ừ, đội trưởng đúng là cực khổ."
Lý Duy thoáng nhìn cô, cười cười: "Có phải cậu cảm thấy con người của cậu ấy rất hợm hĩnh, rất ngông cuồng, khiến người ta không dám đến gần không?"
Đỗ Nhược giật mình: "...Ặc, có một chút."
"Vậy có phải thỉnh thoảng cậu thấy nhóm mình rất quái đản không? Mỗi người đều là thiên tài, ai không kiêu ngạo, ai không nóng tính, vậy mà đều sống hòa đồng với Cảnh Minh, tình cảm rất tốt."
Cô khẽ rủ mắt, không hề nghĩ đến.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hà Vọng là một tên thiên tài kiêu căng, Cảnh Minh chơi game thắng nên cậu ta mới đồng ý gia nhập vào nhóm. Nhưng Hà Vọng cam tâm ở lại chính là vì con người Cảnh Minh. Cậu ấy có lý tưởng, đầy nhiệt huyết, cũng vô cùng đơn giản và thuần túy, cộng tác với người như vậy rất dễ chịu, không sợ cậu ấy sẽ vì lợi ích mà làm hại đến mình." Lý Duy cảm khái. "Không có lòng hám lợi, điểm này rất hiếm có, trời sinh như vậy. Đối với người đầu óc ngay thẳng, chỉ một lòng muốn làm việc như bọn mình, cậu ấy chính là người đáng tín nhiệm. hệt như con robot bình thường mà chúng ta hay tiếp xúc vậy."
Đỗ Nhược lẳng lặng lắng nghe. Nước trên da đã bị khăn bông hút khô, gió đêm thổi qua man mát khoan khoái. Nhưng váy cô vẫn còn ướt đẫm, dán sát vào cơ thể. Cô không nói đến cậu, chỉ nhận xét: "Ừ, không khí ở Prime rất khác Orbit."
Cô lại vô thức nhìn về phía Cảnh Minh. Cậu ngồi trên phao thiên nga trắng, người cởi trần, từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc ướt rượt trượt dài trên da thịt. Hà Vọng đột nhiên vỗ xuống mặt nước, sóng cuồn cuộn vỗ vào thành hồ, văng lên người Đỗ Nhược.
Cô lập tức lấy khăn ở ghế kế bên lau mặt: "Hà Vọng, cậu muốn chết phải không?"
Cảnh Minh nghe thấy liền nhìn về phía bờ hồ.
Hà Vọng cười sang sảng hỏi Lý Duy: "Xuống bơi vài vòng không?"
"Lát nữa đi."
"Được." Cậu ta lại chơi đùa với mấy người bạn khác.
Lý Duy cười nói: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi." Cười xong cậu lại trầm lặng: "Cho nên mỗi người bọn mình đều tin tưởng cậu ấy, bằng lòng đánh cược giấc mơ và tương lại của mình vào cậu ấy. Hoặc là nói, bọn mình đều dựa vào cậu ấy để thực hiện mơ ước của bản thân. Nói chung là không phân rõ được, như có sợi dây vô hình trói chặt mọi người với nhau vậy."
"Cậu..." Nội tâm như có cơn sóng cuộn trào, cô chần chừ giây lát mới hỏi: "Sao tự nhiên lại nói với mình những điều này?"
"Có thể do uống nhiều rồi." Lý Duy cười thật tươi. "Hôm nay thắng giải cao hứng, thuận miệng tán gẫu thôi."
Đỗ Nhược siết lấy khăn tắm, chẳng nói gì thêm. Có khi nào Lý Duy đã thấy gì đó lúc ở cầu thang không? Điện thoại trên bàn vang lên tiếng "ting ting", cô vô tình ngó sang, thấy tin nhắn của Khưu Vũ Thần hiện lên trên màn hình điện thoại của cậu ấy:
"Ngủ chưa? Còn đang ăn mừng à?"Đỗ Nhược vội giơ tay: "Mình lỡ xem thôi, không cố ý."
Lý Duy cởi mở cười to: "Không sao."
Cô mừng rỡ nói sang chuyện khác: "Cậu và Vũ Thần...À, nếu không tiện, coi như mình chưa hỏi."
"Mình...rất thích cô ấy." Lý Duy đáp, người lúc nãy nói chuyện rất chững chạc bỗng có chút xấu hổ, không kìm được nở nụ cười. Nhưng nụ cười này khác với khi nãy, trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Đỗ Nhược thoáng kinh ngạc, bỗng phát hiện ra: Nụ cười kia khiến Lý Duy cũng anh tuấn chẳng kém ai. Tình yêu có thể khiến người ta rạng rỡ và tỏa sáng chính là đây chứ đâu!
Cô nhìn một vòng, Cảnh Minh đang bơi lội tự do. Những nơi cậu lướt qua, bọt nước văng tung tóe. Ngước mắt nhìn trời sao lấp lánh, cô chậm rãi thở dài.
Một lát sau, bóng dáng Cảnh Minh xuất hiện trước mắt, chiếc ghế bên cạnh lại vang lên tiếng động.
Cô quay đầu nhìn sang. Cảnh Minh cầm khăn bông khi nãy cô lau mặt lau đi nước trên tóc và trên người. Có vài giọt nước vẩy lên cánh tay Đỗ Nhược. Nhìn một hồi, cậu đang cúi đầu lau tóc chợt liếc mắt về phía cô.
Trái tim Đỗ Nhược như ngừng đập. Cô lẳng lặng dời mắt đi, giả vờ dụi mắt. Cậu lau khô nước trên người, vừa mặc áo phông vào vừa hỏi: "Mệt chưa?"
Đỗ Nhược ngây ra giây lát mới nhìn cậu: "Chút chút."
"Mệt cả ngày rồi, đi nghỉ thôi."
"Cũng được." Cô thật sự hơi buồn ngủ rồi, chẳng qua là có chút tiếc nuối khoảnh khắc này nên muốn nằm ở đây hóng gió biển, xem đồng đội chơi đùa thêm một chút. Không khí thật sự rất thư thái.
Cô đứng dậy, vừa định bỏ khăn tắm trên người xuống thì cậu đã cầm lấy góc khăn quấn kín cô lại: "Mang theo đi, trên đường gió lớn."
"À."
Hai người đi men theo con đường trải sỏi trong rừng, trở vào khách sạn bằng cửa khác vì bên kia dạ tiệc vẫn còn náo nhiệt. Sảnh chờ thang máy màu vàng rộng rãi và thanh nhã. Trên tường treo những bức tranh trang trí, trên bàn đặt lọ hoa tươi. Hương nước hoa thoang thoảng phiêu đãng trong không gian vắng lặng. Vì đã khuya nên xung quanh không còn khách qua lại.
Đỗ Nhược cúi đầu nắm chặt khăn bông, trong ngực ôm phần thưởng mô hình xe đua thắng được khi nãy. Cảnh Minh đứng bên cạnh bỏ tay vào túi, nhìn số tầng thang máy không ngừng nhảy xuống.
"Ting!" Cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào. Thang máy chậm rãi chạy lên, cậu quay sang cô, thấp giọng hỏi: "Hôm nay vui không?"
"Hả?" Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn cậu. "Vui lắm, thắng giải mà."
"Ừ."
Cả hai lại rơi vào trầm mặc. Cô lần nữa lôi xe mô hình ra nghịch, mở cửa ra rồi đóng vào, cứ thế không biết chán. Thang máy đến nơi, hai người đều khựng lại, nhường lối cho đối phương đi ra trước. Cuối cùng, Đỗ Nhược đành chịu thua, bước ra.
Tấm thảm lót dọc hành lang vừa dày vừa mềm, hút hết tiếng bước chân, im ắng đến độ người ta dễ dàng nghe thấy nhịp tim của mình. Về đến phòng, Đỗ Nhược bối rối chỉ cửa: "Tôi vào trước đây."
"Ừ." Cậu vẫn đứng ở cửa nhìn cô.
Thẻ phòng lướt qua máy cảm ứng vang lên tiếng "tít tít". Cô đẩy cửa ra, quay đầu vẫy tay với cậu: "Ngủ ngon nhé!"
"Ngủ ngon."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô trốn phía sau cửa một hồi, nghe ngóng phòng kế bên vang lên tiếng "tít tít" thông báo cửa đã mở mới thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Nhược vắt khăn tắm sang bên cạnh, ngã phịch xuống sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ.
Không biết ngây người bao lâu, cô đứng dậy len lén đi ra ban công, ló đầu nhìn qua phòng kế bên. Cửa sổ sát đất đang đóng kín, màn trắng cũng kéo lại hệt như chiếc đèn lồng. Bên kia không hề có chút động tĩnh nào. Cô rụt người lại, nhẹ nhàng đóng cửa sổ, vừa định đi tắm thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, dọa cô giật nảy mình.
Đỗ Nhược cảm thấy hơi căng thẳng, đi tới nắm lấy tay cầm, khẽ hỏi: "Ai thế?"
"Tôi."
Tay cô bỗng chốc đổ mồ hôi đầm đìa. Rõ ràng điều hòa đang mở cơ mà! Cô kéo cửa ra, ngước mắt thăm dò: "Có chuyện gì không?", song vẫn ngăn ở cửa không có ý mời cậu vào.
Thế nhưng Cảnh Minh lại xông thẳng vào trong, vươn tay khép cửa lại. Đỗ Nhược lập tức lùi một bước, giữ khoảng cách với cậu.
Đêm hôm khuya khoắt, không khí trong phòng trở nên thật khó tả. Cảnh Minh rủ mắt nhìn cô, vừa định nói gì thì thấy chiếc váy trắng ướt nhẹp, đành dời mắt đi, sờ mũi ra lệnh: "Trùm khăn vào."
"Ơ." Đỗ Nhược không hiểu. Rồi cô nhác thấy bản thân trong chiếc gương to: Chiếc váy trắng như thể trong suốt. Cô đỏ mặt tía tai, nhanh chóng cầm khăn bông trùm lên người. Thảo nào...
Cô bình tĩnh lại, vội nhìn cậu hỏi lần nữa: "Có việc gì không?"
Cậu đứng nguyên ở gần cửa nhìn cô, vẫn giữ khoảng cách cũ: "Đỗ Nhược Xuân!"
"...Ừ?"
"Tôi vẫn cứ thích em."
"..."
Ánh đèn soi xuống đỉnh đầu Cảnh Minh, xuyên qua tóc mái lòa xòa, chiếu vào đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời của cậu. Đỗ Nhược đứng bên
này sô pha, môi mím chặt, tay vô thức xoắn khăn tắm, lặng thinh không đáp.
Cảnh Minh không hề hối thúc cô, chỉ im lặng chờ đợi.
"Tôi...chưa nghĩ đến..." Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng cất lời: "...Chưa từng nghĩ nếu ở bên cậu thì sẽ thế nào, mà nếu có nghĩ đến thì cũng thấy không được thoải mái."
Cậu nhìn cô chăm chú, nhưng cô vẫn cụp mi mắt, nói: "Tôi cảm thấy...quan hệ bây giờ rất tốt. Đồng đội cũng được, cấp trên cấp dưới cũng ổn, có thể nghiêm túc cùng nhau làm việc. Nếu thay đổi, tôi sợ...tính cách hai chúng ta không hợp. Tôi không muốn từ bỏ dự án. Nếu vì quan hệ với cậu xảy ra trục trặc, hai người chung đụng không thoải mái, cậu không chịu được tôi, tôi không chịu được cậu, dẫn đến mối quan hệ chuyển biến xấu, buộc tôi phải rời khỏi đội...Tôi không muốn như vậy."
Cậu chỉ khẽ cong môi, không tỏ ý kiến.
Cô vội vàng ngước mắt lên: "Đây là dự án lớn đầu tiên trong đời tôi. Nếu năng lực không đủ, bị khai trừ khỏi nhóm thì tôi đành chấp nhận. Nhưng nếu vì quan hệ cá nhân, vì tình cảm thất bại, sứt mẻ tan vỡ mà phải rút lui thì tôi không cam tâm, cũng không thể chấp nhận."
Cảnh Minh thở dài: "Tôi biết em sẽ nói vậy mà."
Đỗ Nhược có chút sững sờ.
Cậu mỉm cười: "Nhưng tôi rất thích em, phải làm sao đây?"
Cô tròn xoe mắt, phút chốc gò má đã đỏ bừng.
Cậu đi đến, kéo lại khăn tắm trên vai cô, ánh mắt từ từ nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi cam đoan với em: Sẽ không để chuyện tình cảm cá nhân của chúng ta ảnh hưởng đến công việc của Prime. Sẽ không cho thêm cũng không giảm bớt phần của em. Những nguyên tắc này, lẽ nào tôi không có sao?"
Hai người quá gần nhau, bị hơi thở của cậu bao trùm khiến đầu óc Đỗ Nhược mờ mịt. Cô ấp úng phân bua: "Chúng ta không hợp nhau...Tôi không muốn gây ồn ào đến mức mọi người đều biết..."
"Nếu em không muốn, chúng ta có thể giấu mọi người. Bỏ qua ân oán cũ, cũng mặc kệ suy nghĩ bất đồng cỡ nào, tính cách khác biệt ra sao. Đừng quan tâm việc ai ghét ai, ai tốt ai xấu. Em hãy quên hết đi, cứ yêu đương thôi! Vui sướng thì hôn nhau, giận dỗi thì cãi vã, muốn làm lành thì xin lỗi, không muốn thì chia tay. Chuyện có gì lớn lao đâu."
Lồng ngực Đỗ Nhược phập phồng liên hồi. Những lời Cảnh Minh nói khiến cô chấn động đến mức choáng váng, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu, mãi vẫn không có phản ứng.
"Tôi...Tôi phải suy nghĩ đã." Cô vội vàng tránh ánh mắt cậu rồi thoái thác. Trong sách nói: Đừng quyết định chuyện gì vào buổi tối, bằng không sẽ hối hận.
"Không được." Cậu nắm chặt bả vai cô qua lớp khăn tắm, giọng cương quyết: "Đồng ý hay từ chối cũng phải cho tôi một câu trả lời ngay bây giờ. Nếu không, tối nay, tôi sẽ mất ngủ đấy."
"Thật sự tôi..." Cô cố gắng giữ vững phòng tuyến cuối cùng, giãy người muốn thoát khỏi cậu. "Sáng mai..."
Cảnh Minh hoặc là không làm, còn đã làm thì phải quyết liệt đến cùng. Cậu đột ngột cúi đầu đuổi theo, hôn phớt lên môi cô. Trong nháy mắt, một dòng điện tê rần từ đỉnh đầu chạy thẳng đến lòng bàn chân Đỗ Nhược khiến thân thể cô cứng đờ. Cô kinh ngạc nhìn cậu.
Môi cậu...mềm mại...làm sao!
Mắt cậu đen láy, nhìn cô chăm chú, thừa dịp cô sửng sốt chưa kịp hoàn hồn bèn hôn thêm một cái nữa. Mới vừa rời ra, cậu lại không nhịn được kề môi đến ngậm lấy môi cô lần nữa.
Đáy lòng Đỗ Nhược run lên. Cô hoảng hốt rút cổ lại, kiễng chân lên, suýt không đứng vững. Cậu buông cô ra lần nữa, kéo giãn khoảng cách, chăm chú nhìn cô thật lâu. Vệt đỏ ửng từ gò má cô lan đến tận vành tai. Não bộ rốt cuộc có phản ứng trở lại, cô cuống quýt muốn đẩy cậu ra.
Cảnh Minh ôm lấy eo Đỗ Nhược, nhấc cô ngồi lên chiếc tủ nhỏ, khiến tầm mắt hai người ngang nhau. Cô sợ đến mức muốn hét lên theo bản năng, ngay lập tức bị cậu ghì sát vào vách tường. Hai tay cậu ôm lấy gương mặt cô, nghiêng đầu hôn thắm thiết. Lần này, nụ hôn trở nên bá đạo, mạnh mẽ, quấn quýt lấy cô.
Toàn thân Đỗ Nhược như bị châm lên ngọn lửa, trái tim đập kịch liệt như thể không chịu đựng nổi, sắp sửa nổ tung!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưỡi đau quá! Cô ấp úng phản đối.
Cảnh Minh trở nên dịu dàng hơn nhưng không hề ngừng lại, vẫn hôn say mê. Hơi thở nóng rực phả trên mặt khiến đầu óc Đỗ Nhược nổ ầm ầm. Thế giới tràn ngập mùi hương của cậu, toàn thân cô như chìm xuống nước sắp ngạt thở đến nơi.
Đỗ Nhược run rẩy trong lòng cậu. Cảm giác ấy xa lạ, kích thích, mê loạn, giống như có cọng cỏ trêu chọc trái tim khiến cô xốn xang, không sao chịu nổi nhưng lại không muốn cự tuyệt. Bàn tay nắm chặt cánh tay cậu vô thức chậm rãi buông ra.
Rốt cuộc, cậu đã chịu buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng điều hòa lại hơi thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay nóng hôi hổi của cậu. Gần trong gang tấc, bây giờ cậu mới chịu dành thời gian ngắm nghía cô từ trên xuống dưới, thấy gương mặt cô đỏ hây hây, môi hơi sưng, mắt ươn ướt long lanh.
Cảnh Minh bật cười: "Sao em bỗng trở nên xinh đẹp quá vậy? Xem ra phải hôn nhiều hơn rồi." Vừa nói cậu vừa cúi đầu xuống định hôn tiếp.
Đỗ Nhược thẹn thùng vội hô lên: "Cậu thả tôi xuống đi!"
Cảnh Minh đặt cô xuống, nhưng lại không nỡ buông ra, cứ thế kéo cô vào ngực siết chặt không có lấy một kẽ hở, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, tay ấn vào gáy cô. Đỗ Nhược cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch mãnh liệt của cậu bên tai. Cô bỗng không giãy giụa nữa, để mặc cho cậu ôm mình, cũng lẳng lặng ôm eo cậu, có chút cảm giác không được chân thật cho lắm.
Hai người đều lặng im cảm nhận hơi ấm nồng nàn trong vòng tay của đối phương. Cảm giác vượt rào, hưng phấn, thấp thỏm, vui sướng, bất an đều có đủ. Đến khi ngoài hành lang truyền đến tiếng đám nam sinh trong nhóm Prime trở về phòng, cậu mới buông cô ra.
Lúc rời đi, cậu còn giơ tay lên vò rối tóc cô, dặn dò: "Mau sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm."
__________
Vì thức khuya xem WC, khi tỉnh dậy chắc sẽ là trưa hay chiều rồi. Sợ các bạn phải chờ đợi sốt ruột nên mình up 2 chương lun nha~ 2 chương này quả thật "nhức răng" luôn ý >.< Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
BTW, mình cũng đã nói tại cuối chương 40 rồi, 40 chương đầu vì đã có trên wattpad hay các trang truyện khác từ rất lâu do chính chị Phi là người dịch up rồi. Nên mình cũng dành thời gian chạy nhanh 40 chương đó để các bạn không phải đợi lâu. Nhưng từ chương 41 mình sẽ chỉ up 1 chương mỗi ngày thôi. Hôm nào, có những chương có độ liền mạch kịch tính như 2 chương 46-47 thì mình sẽ up 2 chương cho các bạn để các bạn đỡ ngóng trông. Mình cũng nói luôn lí do vì sao mình chỉ up từ từ như vậy, là bởi vì, dù tốc độ gõ của mình khá nhanh, và mình đã gõ được rất nhiều chương dự trữ rồi, nhưng vì truyện mới xuất bản ngày 6/6 thôi, nên chúng mình cũng nên đọc từ từ cho nhà xuất bản bán sách nữa nhé!
Mong các bạn sẽ không giục mình up truyện, mình cũng hiểu cảm giác chờ đợi lắm nhưng các bạn hãy thông cảm cho mình!