Prime No.2 thử xe thành công gây nên tiếng vang không nhỏ trong giới. Truyền thông trong lẫn ngoài nước đồng loạt đưa tin. Các đối thủ trong cuộc thi tại Thâm Quyến cũng dồn dập gửi thư chúc mừng. Thậm chí đội AD còn tỏ ý muốn cuối năm đến thăm, được cả nhóm Prime niềm nở đón chào. Có không ít doanh nghiệp hâm mộ ngỏ lời hợp tác, đưa ra điều kiện rất tốt nhưng đã muộn một bước.
Bộ khoa học kỹ thuật và trường học vô cùng coi trọng dự án náy. Ngày kế tiếp, trường tổ chức họp báo công bộ Prime đã thử nghiệm thành công công nghệ không người lái và giải đáp tất cả thắc mắc mọi người đã đặt ra.
Vì phải bảo mật bộ phận kỹ thuật nên mọi người chỉ đặt câu hỏi liên quan đến tình hình chung hoặc phương hướng phát triển liên quan đến xe hơi. Người phụ trách trong trường trả lời được một ít, phần còn lại do Cảnh Minh giải đáp.
"Cậu cho rằng, xe hơi không người lái có ưu điểm hơn so với xe hơi hiện tại ở điểm nào?"
"So với bản thân xe hơi, quan trọng hơn là một lối sống mới. Áp dụng toàn diện công nghệ không người lái sẽ tiết kiệm được tài nguyên xã hội rất lớn như chi phí nhân lực, phí tổn thời gian, cung cấp một phương thức đi lại an toàn và hiệu suất cao hơn, thông tin thống nhất, nhanh chóng tiện lợi."
"Với bộ luật quản lý hiện tại, xe hơi không người lái không thể nào vận hành, vậy thị trường của nó sẽ ở đâu?"
"Không phải là đường giao thông công cộng, mà là những con đường nội bộ ở khu dân cư, khu công nghiệp, trường học, khu tham quan du lịch, khu vui chơi, công viên... Ngoài ra, còn có thể vận dụng một cách đại trà cho ngành vận chuyển. Đến khi kỹ thuật và cơ sở hạ tầng ngày càng hoàn thiện, tiến thêm một bước mở rộng phạm vi. Việc này cần mười mấy thậm chí mấy mươi năm. Đây là khuynh hướng tất yếu sẽ không bị đảo ngược."
"Đoạn phim Prime No.2 chạy thử đang rất phổ biến trên mạng. Thành công của nó được xã hội vô cùng chú ý. Trước mắt, người ủng hộ và người hâm mộ của cậu rất nhiều. Cậu có muốn nói gì với họ không?"
Cảnh Minh cong cong khóe môi: "Có mắt nhìn đấy!"
Hiện trường cười ô lên, cho rằng cậu dí dỏm thôi. Song bên sân khấu Đỗ Nhược lại sờ mũi che giấu nụ cười. Họ không biết là Cảnh Minh nói thật.
Cuộc họp báo kết thúc trong không khí vui vẻ, phấn chấn. Cảnh Minh bước xuống sân khấu dưới ánh đèn flash chớp nháy, bất ngờ nhìn thấy Đổng Thành của công ty Bằng Trình trong đám đông. Ánh mắt hai người giao nhau, Đổng Thành tươi cười chìa tay với cậu: "Chúc mừng nhé."
Cảnh Minh hời hợt bắt tay, nói khách sáo: "Sao Đổng tổng lại có thời gian đến đây?"
"Tôi đến thăm mấy người bạn bên Orbit, nghe nói bên này mở họp báo nên đến xem thử."
"Ồ." Cảnh Minh gật đầu. "Nghe nói bên Dịch Khôn tiến triển rất thuận lợi."
"Cũng tạm." Đổng Thành cười xòa. "Không bằng các cậu."
"Có thật là chỉ xem họp báo thôi không?" Cảnh Minh thấy Lý Duy đã đi trước mới hơi nghiêng người kề sát tai cô thủ thỉ: "Không phải là thấy bạn trai em đẹp trai quá đấy chứ?"
Tai Đỗ Nhược thoáng chốc đỏ bừng. Cô lừ mắt nhìn cậu: "Anh có thể khiêm tốn một chút được không?"
"Nói thật lòng khó vậy hả? Khen bạn trai mình một câu có thiệt thòi gì đâu."
Cô đỏ mặt nén cười, không thèm nói nói. Nhìn vành tai đỏ ửng của Đỗ Nhược, Cảnh Minh cảm thấy vô cùng đáng yêu, thế là kề đến hôn lên vành tai cô.
Đỗ Nhược hoảng hồn, tim đập cuồng loạn, sợ đến mức cuống quýt nhìn quanh, may mà không có ai. Cô đẩy Cảnh Minh ra, còn chưa hết giận lại đưa tay véo vào eo cậu.
"Ối... không đau gì cả."
Hai người vừa đàu giỡn vừa đi về trường.
Phó khoa Viên ban đầu không coi trọng Prime, nhưng hôm nay lại tổ chức tiệc trà mời các thầy giáo và nhóm Prime đến dự. Ông ta hỏi thăm ân cần, luôn miệng khen ngợi: "Lúc trước thầy đã nói với thầy Lương phải quan tâm nhiều đến các em. Tuy rằng các em còn trẻ nhưng dám mạnh dạn xông pha, ham học, thông minh. Tinh anh trường mình đều tập trung ở Prime hết rồi, đạt được thành tựu như hôm nay là chuyện trong dự liệu.
Mấy thiên tài ngành kỹ thuật ngồi đấy đều không giỏi xã giao, cười khan và nói cảm ơn xong liền im thin thít. Cảnh Minh càng lười ứng phó với ông ta, nhường chỗ bên cạnh thầy Viên cho Lý Duy, còn mình ngồi bên cạnh thầy Lương tập trung tách hạt dư và lạc. Đỗ Nhược ngồi ở bên còn lại của cậu.
Thầy Lương bình thường hay lải nhải nhưng hôm nay không nói lấy một câu, chỉ từ từ nhấm nháp trà. Thỉnh thoảng thầy cười gật đầu, nhìn những học trò thân yêu, uống thêm một hớp trà rồi thở dài.
Qua vài lần như vậy, Cảnh Minh không chịu: "Thầy có thể bỏ tách trà xuống, đừng thở dài nữa không?"
Lương Văn Bang gật gù: "Thầy đâu có thở dài, là bùi ngùi. Đám nhóc các em rất cừ, nhưng đừng khinh suất, các em hãy tiếp tục cố gắng, theo đuổi tinh gọn hóa... Giỏi lắm, thầy cũng không biết nói gì cho phải nữa."
"Vậy thầy đừng nói nữa." Cảnh Minh đẩy đống lạc đã bóc xong cho ông, lại tỏ vẻ lơ đãng đưa hạt dưa đã bóc cho Đỗ Nhược.
Lòng Đỗ Nhược ấm áp, vui vẻ ăn hạt dưa. Lát sau thấy Đồ Chi Viễn và Chu Thao ngồi đối diện che miệng cười trộm, cô có chút chột dạ. Hà Vọng ngồi kế bên đưa tay "tập kích" đĩa hạt dưa của Đỗ Nhược, túm ngay một nắm cho vào miệng.
Đỗ Nhược nhìn đĩa hạt dưa đã vơi đi một nửa, đau lòng nhưng không thể nổi giận, đành yên lặng bảo vệ nó. Cảnh Minh ngả người ra sau Đỗ Nhược rồi trừng mắt nhìn Hà Vọng, nói bằng khẩu hình: "Cậu muốn chết hả?" Hà Vọng lè lưỡi chọc quê.
Lương Văn Bang ăn lạc mà vẫn cười tít mắt, nói với Cảnh Minh: "Đúng rồi, dự án này trường học chiếm 20%."
"Ban đầu đã giao kèo thì sẽ không đổi ý." Cảnh Minh đáp lời: "Xem như báo đáp cho trường. Trong nhóm không có ý kiến gì cả."
Lương Văn Bang tán thành gật đầu. Cảnh Minh tiếp tục bóc hạt dưa, chợt hỏi: "Thầy Chân nói thế nào ạ?"
"Đương nhiên vui mừng rồi. Thầy ấy sớm đoán được các em sẽ thành công. Điều thầy ấy vui nhất chính là đám trẻ các em sức sống dồi dào, được tạo hóa ưu ái, có đủ khôn ngoan và quan tâm đến xã hội, trở thành nhân tố quảng bá tốt để ngành khoa học kỹ thuật có thể đến gần hơn với công chúng."
Quả thật, lần thử xe công khai này đã khiến không ít sinh viên đại học và lớp thanh niên trí thức yêu thích khoa học kỹ thuật hơn. Nghe nói, sách có liên quan đến ngành được bán khá tốt. Không ít phụ huynh gọi điện xin tư vấn các phương pháp bồi dưỡng hứng thú về khoa học cho con trẻ từ bé.
Vì thế Lương Văn Bang rất mừng. Khi khoa học kỹ thuật đại chúng hóa, bình dân hóa, bồi dưỡng hứng thú cho phụ huynh và đám trẻ thì tương lại sẽ không ngừng xuất hiện các nhân tài hàng đầu, không ngừng lấp đầy kho tài nguyên nhân tài quý giá cho sự phát triển khoa học kỹ thuật trong tương lai.
Lương Văn Bang trêu ghẹo: "E rằng mười mấy năm sau sẽ có không ít thiên tài nói, vì xem Prime No.1 và No.2 của em mới chọn con đường này. Có lẽ em sẽ trở thành người dẫn đường cho vô số em nhỏ đấy."
Cảnh Minh hết biết nói sao: "Em cảm ơn thầy."
Lương Văn Bang cười khà khà: "Kế hoạch tiếp theo là gì?"
"Chuẩn bị tháng sau niêm phong đoạn đường thử xe, cải tiến tăng thêm tốc độ và ý thức tự chủ AI." Cảnh Minh nghiêm túc trả lời. "Sau khi thành công thì xin độc quyền, chính thức thành lập công ty."
"Tốt." Lương Văng Bang gật gù: "Làm rất tốt."
Đỗ Nhược nghe họ nói chuyện, vốn còn khá bất an với đề xuất của Cảnh Minh, nhưng thấy thầy cũng ủng hộ nên cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Cảnh Minh thấy Đỗ Nhược đã ăn hết hạt dưa bèn đưa thêm một ít, nhỏ giọng dặn: "Giữ kỹ đấy."
Đỗ Nhược gật đầu, đưa tay ôm vào lòng.
Cảnh Minh bật cười, lúc này Phó khoa Viên lại xen lời: "Cảnh Minh à, thầy đã tìm được mấy nhà đầu tư cho dự án này của các em..."
Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn ông ta: "Bọn em đã có người đầu tư rồi."
Phó khoa Viên kinh ngạc há hốc miệng. Lý Duy nói chuyện của lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu ra. Ông ta nghe vậy cũng không dám lỗ mãng, nhưng vẫn kỳ kèo: "Có thể thêm nhiều nhà đầu tư mà."
"Muốn thì cũng được, nhưng em phải vi phạm hợp đồng trước đã."
Lần này Phó khoa Viên khó nói thêm được gì, tiếp tục mấy lời thoại cũ rích như trường và khoa rất coi trọng và ủng hộ họ. Cảnh Minh nghe không nổi nữa, quay sang thấy Đỗ Nhược chuyên tâm ăn hạt dưa, lúc mím môi hiện ra lúm đồng tiền nhỏ nhắn, lòng cậu dần ngứa ngáy.
Đỗ Nhược cảm nhận được ánh mắt của cậu, khó hiểu nhìn lại. Cảnh Minh chỉ cười cười đứng dậy, viện cớ đi vệ sinh rồi bỏ ra ngoài.
Đỗ Nhược ngồi yên nhìn theo cậu, nếu cùng đi ra thì hơi ngại, vì vậy rề rà ăn quýt một hồi. Điện thoại trong túi rung lên, Cảnh Minh gửi tin đến: "Còn không ra."
Cô cất điện thoại vào, làm bộ thản nhiên như không. Có điều vừa đứng dậy thì cả đám con trai cười ầm lên, khiến Phó khoa Viên ngơ ngác.
Đỗ Nhược không xác định được họ cười chuyện gì, chỉ đỏ mặt chạy ra cửa cầu thang. Vừa đẩy cửa thoát hiểm ra thì Cảnh Minh vươn tay kéo cô ghì sát vào tường. Cô biết là cậu nhưng vẫn giật cả mình.
"Sao lâu vậy?" Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Đỗ Nhược nhỏ giọng: "Em sợ bị phát hiện."
Cậu buồn cười: "Sao em ngốc vậy?"
"Hả?"
"Cả nhóm biết hết rồi."
Đỗ Nhược trố mắt: "Gì cơ?"
"Anh đối với em như vậy, họ mù mới không nhìn ra. Chẳng qua là giả ngu, không vạch trần chúng ta thôi."
Thảo nào...
Cô đá Cảnh Minh một cú, vùi mặt vào lòng cậu: "Tiêu rồi, em gặp họ sẽ gượng lắm."
"Có ai không thể yêu đương chứ?" Ngón cái cậu nhẹ nhàng mơn trớn gò mà đỏ hây hây, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, chợt rên khẽ.
"Sao vậy?" Đỗ Nhược hoang mang.
"Đỗ Nhược Xuân..."
"Ừ?"
"Hình như anh càng lúc càng thích em rồi." Cậu chạm nhẹ vào môi cô, cọ qua cọ lại.
Mặt cô đỏ như quả cà chua, lẩm bẩm: "Thật sao?"
"Thật." Vừa mỉm cười vừa tiếp tục cọ môi cô.
Cô ngứa râm ran, rụt cổ lại cười khúc khích. Cậu cũng cười, cúi đầu hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác. Cô không nhịn được cười rộ. Nhìn lúm đồng tiền be bé trên gò má Đỗ nhược, lòng Cảnh Minh tê dại. Nhưng cậu vừa đưa môi đến thì cô đã thôi cười, má lúm kia biến mất. Cậu bất mãn lẩm bẩm: "Mau cười lên đi nào." Cậu rất thích lúm đồng tiền ấy, muốn được hôn nó say sưa cơ.
Cô thoáng né tránh: "Cười gì chứ?"
"Cười đi."
"Đừng đùa nữa."
"Ai đùa với em, mau cười đi." Cậu hà hơi vào tai cô, lướt môi trên gò má cô. Cô cười không ngớt, cựa quậy trong lòng cậu.
Cảnh Minh ôm chặt lấy Đỗ Nhược, say mê hôn lên vòng xoáy nhỏ bên má.
Đang lúc âu yếm thì tầng trên truyền đến tiếng bước chân. Hai người lập tức buông nhau ra. Cô cuống quýt quay đi vuốt tóc, còn cậu nắm tay phải đưa lên miệng ho khan hai tiếng.
Một sinh viên đi tới, nhìn thoáng qua hai người rồi vội vã xuống tầng. Đợi tiếng bước chân xa dần, hai người đồng thời quay sang nhìn nhau cười. Hơi thở nóng bỏng của cậu lại phả lên gò má cô lần nữa.
...
Lúc Dịch Khôn đi vào phòng thí nghiệm, Đổng Thành và trợ lý đã chờ ở đấy. Ngoại trừ Ô Chính Bác, những thành viên khác đều đi ăn trưa hết rồi.
Dịch Khôn hỏi: "Sao hôm nay Đổng tổng lại đến đây?"
Vẻ mặt Đổng Thành nặng nề: "Xe mới của Prime công khai đã chiếm thời cơ trước. Họ tuyên bố trong cuộc họp báo tháng sau tổng hợp thử xe xong sẽ chính thức thành lập công ty. Tôi hy vọng xe chúng ta hợp tác có thể đưa ra thị trường trước họ."
Dịch khôn không có hứng với chuyện này: "Nói nghiêm túc, chúng ta không phải là hợp tác, là mua bán cung cầu. Orbit chỉ chịu trách nhiệm hệ thống phanh tự động. Về phần phối hợp toàn thể để đưa xe vào hoạt động, tôi không tài nào kiểm soát được. Hệ thống chúng tôi cung cấp đã hoàn thiện, đội cảm biến và điều khiển mà Đổng tổng tìm về không theo kịp tiến độ cũng không đến lượt tôi ra mặt."
Ô Chính Bác giải thích: "Ý của Đổng tổng là, xem chúng ta có thể giúp đỡ, đẩy nhanh tiến độ của hai nhóm kia không. Hoặc là xem trong trường còn nhân tài nào..."
"Không phải người hợp tác lâu dài làm sao đẩy tiến độ được?" Dịch Khôn hỏi ngược lại. "Về phần nhân tài thì đều ở Prime rồi. Đổng tổng có thể thừ lôi kéo được hay không?" Trong lời nói mang hàm ý chế giễu.
Trợ lý của Đổng Thành bất mãn nhìn Dịch Khôn. Sao tính tình hai tên trưởng nhóm Prime và Orbit đều khó ưa như vậy? Gã hùng hổ đưa hợp đồng ra: "Cậu xem điều kiện chúng tôi đề xuất trước rồi hãy nói."
Dịch Khôn lãnh đạm liếc sang, thậm chí không hề lật ra: "Tôi hiểu ý Đổng tổng, nhưng nhóm tôi chỉ chịu trách nhiệm hệ thống điều khiển tự động, không quản được cái khác và cũng sẽ không xen vào. Xe của anh có thành công đưa ra thị trường hay không, không liên quan đến tôi. Nói trắng ra, tôi chỉ là nhà cung cấp hệ thống thôi. Người mua rất nhiều, anh cũng không phải khách hàng duy nhất. Bây giờ anh vì Prime ra mắt xe mới, mà dồn hết hy vọng lên người tôi, như vậy không được."
Vẻ mặt Đổng Thành đã rất khó coi, nhưng Dịch Khôn vẫn nói tiếp: "Nếu không có chuyện gì khác thì thôi nhé, phòng thí nghiệm rất bận."
Đổng Thành nhanh chóng đứng dậy. Ô Chính Bác cố giữ lại nhưng không được, gã quay đầu nhìn Dịch Khôn: "Cậu cũng thật là, ít nhất cũng phải suy nghĩ chứ. Đây là cơ hội tốt để kiếm tiền."
Dịch Khôn hờ hững đáp: "Hắn ta không làm về kỹ thuật nên không rõ, ngay cả cậu cũng vậy à? Muốn đưa một chiếc xe ra thị trường thì cả đội phải phối hợp mày mò bao lâu? Đội ngũ tạm thời chắp vá của hắn vốn không vững chắc. Chuyện đơn giản còn có thể ứng phó, nhưng việc xây dựng kết cấu và số liệu xe hơi cần hơn mười tháng, làm sao có thể đuổi kịp?"
Ô Chính Bác oán trách: "Thành công hay không thì chúng ta cũng kiếm được tiền mà."
"Cậu hồ đồ quá rồi." Dịch Khôn gắt. "Chúng ta chỉ cần nắm chắc dự án trong tay, cải tiến tốt hơn nữa, sau này làm nhà chuyên cung ứng hệ thống sẽ tiền đồ vô hạn. Phân tán tinh lực chen chân hết bên này đến bên kia, nhìn ngắn thì kiếm được nhiều tiền đấy, nhưng thực ra lợi bất cập hại."
Ô Chính Bác phiền não: "Tôi biết, nhưng thấy Prime huy hoàng như vậy, tôi cũng muốn Orbit làm ra được gì đó hoành tráng thôi."
"Đường còn dài." Dứt lời, Dịch Khôn liền quay người bỏ đi.
...
Đỗ Nhược bận suốt cả ngày mới trở về ký túc xá, vừa đẩy cửa vào đã thấy ba cô bạn cùng phòng đều nhìn cô cười gian. Cô sởn hết gai ốc: "Sao nhìn mình như vậy?"
Hà Hoan Hoan nhếch môi bay đến véo cô: "Cái con nhỏ hư hỏng này, dám giấu bọn mình có bạn trai."
Đỗ Nhược ngỡ ngàng: "Mấy cậu..."
Hà Hoan Hoan hầm hè: "Xem vẻ mặt cậu kìa, còn không muốn thừa nhận!" Vừa nói vừa đưa điện thoại cho cô xem. "Cậu xem đi."
Trên BBS đăng mấy tấm ảnh cô và Cảnh Minh ôm hôn say đắm trên cầu thang trường học. Mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, cướp lấy điện thoại: "Ai chụp vậy?"
Cô run rẩy lướt màn hình lên trên xem. Vốn Prime No.2 thử nghiệm thành công đã khuất động cả diễn đàn, cộng thêm chuyện tình cảm của Cảnh Minh bị đưa ra ánh sáng, tình hình như thể hắt nước vào chảo dầu sôi. Chủ đề trở nên nóng bỏng tay, gần như cả trường đều bình luận sôi nổi.
Đa số nam sinh đều bày tỏ chúc mừng, còn nhóm nữ sinh tranh cãi dữ dội:
"Buông trai nhà này ra!"
"Trời ạ, cô gái kia có tài cán gì chứ? Không thể tin được."
"Trông cũng tạm được nhưng không xứng với đại thần Cảnh Minh của tôi chút nào."
"Nam thần của tôi có bạn gái rồi sao? Đừng mà!"
"Đây không phải là nữ sinh cậu ấy ra mặt giúp, đi đập đồ ở phòng thí nghiệm Orbit lúc trước sao? Quả nhiên là vì yêu."
"Mẹ ơi, bạn trai ga lăng quá. Ước gì mình được như cô ấy!"
"Hâm mộ quá."
"Đúng là nhìn không ra, tò mò về cô gái này quá. Sao có thể tán đổ Cảnh Minh nhỉ?"
"Tôi cảm giác mình cũng có thể cua được nam thần rồi."
...
Bình luận nhiều đến độ không lướt hết được. Hà Hoan Hoan vội cầm lại điện thoại: "Không phải cho cậu xem cái này."
Đầu óc Đỗ Nhược rối như tơ vò, cưỡng ép mình không được nghĩ đến những bình luận kia nữa.
Khưu Vũ Thần kéo cô ngồi xuống, xoa nắn đôi tay đang run rẩy kia: "Cậu đừng để tấm đến mấy lời trên mạng, toàn mấy anh hùng bàn phím ấy mà. Yêu đương là chuyện của cậu, liên quan gì đến họ đâu."
Đỗ Nhược gượng gạo gật đầu: "Mình biết."
"Đúng vậy, mọi người bất ngờ quá nên kích động thôi, không có ý xấu." Hà Hoan Hoan an ủi. "Cậu xem, ngay cả bọn mình ở chung phòng với cậu còn kinh ngạc quá mà."
Hạ Nam nhẹ nhàng xen lời: "Cậu giấu kỹ thật đấy."
Đỗ Nhược áy náy: "Mình thật sự không cố ý."
Khưu Vũ Thần lẩm bẩm: "Cái tên Lý Duy kia cũng giấu kỹ, anh ấy sớm biết mà không báo cáo với mình."
Đỗ Nhược vội khuyên: "Cậu ấy cũng vì bạn bè thôi. Cậu đừng trách Lý Duy."
"Không trách, đãi một chầu là được rồi."
Đỗ Nhược nhỏ giọng: "Vì mình sợ khi mọi người biết sẽ thành ra như vậy nên mới không dám nói."
"Hiểu mà." Khưu Vũ Thần bỗng tỉnh ngộ. "Ối trời, thảo nào Cảnh Minh lại tham gia thi hùng biện, mời cậu ăn cơm, còn đập phá phòng thí nghiệm vì cậu, là thích cậu thật đấy."
Hà Hoan Hoan ra vẻ tiếc nuối, gí vào trán Đỗ Nhược: "Đồ ngốc nghếch! Nếu mình là cậu thì đã sớm nhào đến đè cậu ta xuống rồi."
Đỗ Nhược nắm cổ áo quạt gió, trời đã vào thu mà cô lại nóng chết được. BỊ oanh tạc liên hồi, lúc sắp chống đỡ không được thì điện thoại đổ chuông, là Cảnh Minh gọi đến. Hà Hoan Hoan vừa thấy tên hiển thị trên màn hình đã gào rú.
Đỗ Nhược vội vàng cầm điện thoại chạy ra ban công: "A lô?"
Cảnh MInh im lặng một giây rồi hỏi thẳng: "Em biết rồi hả?"
"Ừ."
"Anh cũng vừa thấy. Em không sao chứ?" Giọng cậu căng thẳng.
Như có dòng nước ấm len lỏi trong lòng, Đỗ Nhược đáp khẽ: "Không sao."
"Đừng xem mấy thứ trên diễn đàn. Mẹ nó, toàn lũ bệnh hoạn." Cậu căm tức. "Chừng nào mới đến lượt họ chỉ trỏ? Thứ gì chứ!"
Tim Đỗ Nhược tan chảy mất rồi. Cô dịu dàng nói: "Em biết, em thật sự không sao. Anh đừng tức giận."
Đang nói chuyện thì trong phòng ồn ào: "Trời ơi... sến chảy nước rồi!"
Đỗ Nhược bịt điện thoại định quay người thì Cảnh Minh đã nghe thấy: "Em đang ở ngoài ban công à?"
"Ừ."
"Vào phòng đi, bật loa ngoài lên."
"Để làm gì?" Cô nhỏ giọng hỏi. "Họ đùa thôi."
"Bảo em đi vào thì vào đi."
Cô không lay chuyển được cậu đành đi vào, bật chế độ loa ngoài.
"Xin chào ba bạn cùng phòng Đỗ Nhược, tôi có mua cho các bạn chút quà, hai ngày sau sẽ đưa đến ký túc xá." Cậu nhắn nhủ: "Đừng bắt nạt bạn gái tôi nhé."
Đỗ Nhược thẹn thùng quá đỗi, tắt loa ngoài chạy ra ban công, đóng cửa lại ngăn cách tiếng cười ồn ào ở phía sau: "Anh..."
"Xuống đây." Giọng cậu ôn hòa: "Anh đang chờ em dưới sân."
Đỗ Nhược giật mình ló đầu ra nhìn, đúng là cậu đang ở bên dưới. Cảnh Minh mặc chiếc áo gió đỏ đứng trong cảnh hoàng hôn mùa thu dưới cây bạch quả nửa xanh nửa vàng, mỉm cười chờ cô.
Cô chạy nhanh qua đường, lao vào lòng cậu, ôm siết lấy eo cậu. Cậu lảo đảo lùi về sau một bước mới đứng vững. Mấy bạn học đi ngang qua rối rít ghé mắt cô cũng mặc kệ. Cảnh Minh cười ôm Đỗ Nhược trong lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên tóc cô.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện