Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 66


trước sau

Một tuần mới lại bắt đầu. Đỗ Nhược thức dậy, cảm thấy cổ họng khó chịu như bị cảm, trước khi đi làm phải uống thuốc cảm để phòng ngừa.

Cuối tuần cô để xe ở công ty nên hôm nay ngồi tàu điện ngầm đi làm. Đã lâu không thể nghiệm cảnh khoang tàu chật chội như cá hộp, cô có chút không quen, ngực vô cùng ngột ngạt.

Cả đoạn đường uể oải, làm sao cũng không phấn chấn tinh thần nổi. Ánh nắng đầu tháng Chín rọi xuống cô như một cọng cải héo. Chắc là cảm thật rồi, Đỗ Nhược nghĩ.

Cô đến công ty họp giao ban ngày thứ Hai như thường lệ, sau đó xử lý các việc khác suốt cả sáng rồi lái xe đến khu công nghiệp.

Mấy ngày tiếp theo tâm hồn Đỗ Nhược vẫn treo ngược cành cây, cảm giác như bệnh nặng ập đến nơi mà cứ lần lữa không điều trị. Đến tốt cùng là bệnh hay u sầu cô cũng không phân rõ được. Mấy ngày liền cô ru rú trong phòng thí nghiệm, nhưng không tài nào khiến đầu óc thanh tỉnh.

Nhân viên ở phòng thí nghiệm không cố gắng, trình độ chuyên môn không vững, thái độ không nghiêm túc, lại không ham học hỏi, không hề có mong muốn nâng cao năng lực bản thân. Làm cả ngày chỉ giải quyết được một phần công việc, đợi đến khi cô đến giám sát, vung roi quất như đốc công mới chịu làm. Không khí cố gắng giữ vững tay chèo, nỗ lực phấn đấu thời đại học đã sớm biến mất, hiện tại giống hệt như chỉ mình cô chèo chống, kéo cả con tàu khổng lồ di chuyển.

Thân xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, Đỗ Nhược gắng gượng lắm mới đến chiều thứ Tư. Chỉ hai ngày mà cô cảm giá như đã trôi qua hai tuần dài đằng đẵng. Giữa trưa hôm ấy, Đỗ Nhược nhận được điện thoại của Phó Tịnh, nói hợp đồng với bên Vạn Hướng cần bàn lại, hẹn họ tối dùng cơm.

Đỗ Nhược nhớ đến Quách Hồng liền thấy đau đầu. Nhưng công việc là vậy, dù không thích cũng phải tươi cười giao tiếp. Cô về nhà rửa mặt sửa soạn rồi đến nơi hẹn.

Bữa cơm được đặt tại một câu lạc bộ phía Đông đường vành đai bốn. Lúc Đỗ Nược vào cửa còn thấy hoang mang tột đố. Chỉ là một bữa cơm bàn chuyện hợp đồng thôi mà, Quách Hồng chịu chơi quá.

Nhân viên lễ tân đưa họ lên tầng. Cả căn phòng to đùng ngoại trừ Quách Hồng còn có vài người lạ. Phó Tịnh khẽ nói cho cô biết, đó là tổng giám đốc của Vạn Hướng và mấy vị phó tổng khác.

Đỗ Nhược thoáng sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười tươi rói, phóng khoáng chào hỏi: "Ngô tổng, Vương phó tổng, nghe danh đã lâu."

"Cô là phó tổng Đỗ sao? Hân hạnh."

Đỗ Nhược má lúm như hoa: "Tôi không biết mấy vị đến, nếu không lần đầu gặp mặt phải chuẩn bị quà rồi. Thật sự xin lỗi."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cô khách sáo quá, chúng tôi cũng không phải người câu nệ kiểu cách gì." Nhóm người tổng giám đốc Ngô đều hiền hòa, không hề ra vẻ. Phán đoán từ dáng vẻ đến khí chất, xác định là dân kỹ thuật, thế nên Đỗ nhược khá thoải mái.

"Chuyện Vạn Hướng bị thu mua cô cũng biết đấy. Làm chậm trễ hợp đồng, xin lỗi nhé."

"Không có gì, không sao."

"Là thế này, ông chủ của Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa cảm thấy có hứng thú với nội dung hợp đồng, hẹn mọi người ra bàn một chút. Đều là người trong nghề, quen thêm bạn, sau này dễ hợp tác hơn."

Thì ra là vậy. Thế thì tốt rồi, đây là cơ hội phát triển vô cùng tốt cho Nguyên Càn. Cô nhìn ba chỗ trống bên phía đối diện bàn tròn, bất chợt thấy thư thái hẳn. Quách Hồng ngồi bên cạnh bỗng quay đầu lại nhìn ra cửa, tươi cười đon đả: "Cảnh tổng, phó tổng Dương, trợ lý Trần..."

Đỗ Nhược đứng dậy quay người lại, nhất thời nụ cười trở nên cứng đờ. Cảnh Minh mặc áo sơ mi đen, mặt mày nghiêm trang bắt tay với người của Vạn Hướng.

Đến trước mặt cô thì Quách Hồng giới thiệu: "Đây chính là phó tổng Đỗ của Nguyên Càn, là người đẹp nổi tiếng trong ngành đấy."

Cảnh Minh nhìn thẳng vào mắt cô, chìa tay ra: "Hân hạnh."

Cô đưa tay chạm vào lòng bàn tay cực nóng của anh, tim cũng se lại: "...Hân hạnh."

Cảnh Minh, Dương Thù, Trần Hiền ngồi xuống, nhân viên phục vụ rót rượu vang và mang thức ăn lên. Đầu óc Đỗ Nhược rối nùi, suy nghĩ hỗn loạn, không biết việc này là ngoài ý muốn hay có sắp xếp.

Nhân viên phục vụ rót rượu đến Cảnh Minh thì anh lên tiếng: "Tôi không uống rượu."

Quách Hồng cười lấy lòng: "Hôm nay hiếm khi tụ họp, Cảnh tổng cũng uống một chút đi mà."

Cảnh Minh không đáp lời. Dương Thù mỉm cười: "Trước nay Cảnh tổng đều không uống được rượu."

Quách Hồng thức thời không cố ép, quay sang khen ngợi Dương Thù: "Chúng ta uống là được, rất hiếm thấy được người đẹp như phó tổng Dương đây, làm việc vừa chắc chắn vừa đáng tin. Cảnh tổng có được trợ thủ đắc lực như cô thật khiến người ta hâm mộ."

Dương Thù nở nụ cười tiêu chuẩn: "Quá khen rồi." Rồi quay ngoắt sang Đỗ Nhược, chẳng buồn ngó ngàng đến gã: "Phó tổng Đỗ tên là..."

Cô hoàn hồn lại: "Đỗ Nhược."

"Đúng vậy, Đỗ Nhược." Quách Hồng xen vào: "Tên của loài hoa, người cũng đẹp như hoa vậy."

Gã ăn nói vô cùng bất lịch sự, mặt Đỗ Nhược đau rát như bị kim châm.

Dương Thù chuyển đề tài: "Hình như cô hơi thẹn thùng, không thích nói chuyện thì phải."

"Nào có." Quách Hồng lại xen lời. "Cô ấy hòa đồng hoạt bát lắm." Vừa nói vừa giơ tay lên vuốt vuốt lưng cô theo thói quen. "Hôm nay ít nói chắc do thấy người lạ nên ngượng ngùng thôi."

Nụ cười Đỗ Nhược gượng gạo, khẽ nhích người về trước tránh bàn tay gã. Thấy nhân viên rót rượu đến, cô nhỏ giọng: "Không cần rót cho tôi."

Quách Hồng thính tay không chịu bỏ qua: "Như vậy sao được? Bàn chuyện hợp tác mà, hôm nay nhất định phải uống." Rồi tự tay rót rượu cho cô.

Tổng giám đốc Ngô đang nói chuyện với Cảnh Minh nhìn sang: "Rót ít một chút, nhường phụ nữ đi."

"Không sao đâu, thường người nào nói không thể uống thì đều là cao thủ ấy." Quách Hồng cười đùa.

Dương Thù khinh thường cau mày, lại liếc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Cảnh Minh ngồi bên cạnh. Vốn đến bàn bạc công việc, nào ngờ người Vạn Hương tự chủ trương sắp xếp tiệc tùng, còn xuất hiện nhân vật khả ổ như Quách Hồng, cuối cùng hoàn toàn vượt ra ngoài kế hoạch.

Cô ấy tiếp tục tán gẫu với Đỗ Nhược: "Sao cô lại chọn nghề này?"

"Tôi học ngành Cảm biến." Đỗ Nhược ngước mắt nhìn Dương Thù, khóe mắt thoáng nhìn Cảnh Minh và tổng giám đốc Ngô đang trao đổi hăng say.

"Ngành này con gái khá ít, gặp cô đã thấy thân thiết. Cô học trường nào?" Dương Thù đào sâu thêm."

"À, tôi học ở Berkeley."

"Trường giỏi đấy."

Đỗ Nhược lịch sự hỏi lại: "Còn cô?"

"MIT."

Lòng Đỗ Nhược chợt nhoi nhói khó hiểu. Hóa ra là bạn học của anh. Cô thấy khó thở, cầm ly nước lên uống mới hay đó là rượu đỏ. Vừa định để xuống thì bị Quách Hồng phát hiện: "Cô xem, còn chưa bắt đầu khai tiệc đã uống một mình rồi. Nào, hai chúng ta uống một ly trước."

Phó Tịnh lập tức ngăn cản: "Phó tổng Quách, để tôi mời anh trước, cảm ơn..."

"Cô chờ đó đi." Quách Hồng không để ý đến nhân vật nhỏ như cô ấy, cầm ly cụng với Đỗ Nhược, đùa giỡn: "Không uống sẽ không ký được hợp đồng đâu. Sau này hợp tác sâu rộng thế nào thì phải xem hôm nay uống bao nhiêu đấy. Tôi cạn trước nhé!"

Cảnh Minh nhìn về phía Đỗ Nhược. Cô cũng nhìn lại anh, nở nụ cười điềm nhiên phóng khoáng, giơ ly rượu lên: "Vậy ly này tôi xin mời hết các vị ngồi đây." Nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu vang.

Quách Hồng mừng rỡ khẽ vỗ cánh tay cô: "Quả nhiên là dứt khoát." Lại rót thêm rượu vào ly cô, vừa định ép thì Cảnh Minh đã lên tiếng: "Sản phẩm chủ đạo của công ty các cô là hệ thống phanh tự động sao?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh vừa cất lời, cả bàn đều yên lặng. Đỗ Nhược ngước mắt nhìn anh, gật đầu: "Phải... còn có những thứ khác nữa."

"Còn gì?"

"Hệ thống thị giác cho máy móc. Tuy hợp đồng ký với Vạn Hướng là sản phẩm liên quan đến phanh tự động, nhưng hệ thống thị giác của chúng tôi cũng rất tốt, có thể ứng dụng cho nhiều lĩnh vực, như sản xuất dây chuyền, robot, sản xuất công nghiệp..." Cô giải thích thêm: "Chủ yếu là ứng dụng trong công nghiệp và giao thông, cũng có một phạm vi nhỏ liên quan đến nông nghiệp là thí nghiệm thủy sản."

Cô như nhân viên chào hàng nghiêm túc nói vanh vách, trái lại Cảnh Minh không nói lời nào nữa.

"Nãy tôi đã nói rồi, cô ấy không cả thẹn đâu." Quách Hồng vui như trẩy hội. "Xem ra rượu vào thì lời mới ra. Cô Đỗ thật biết nắm bắt cơ hội quảng cáo cho công ty mình. Có phải cũng nên mời Cảnh tổng một ly không?"

Cảnh Minh lãnh đạm xen lời: "Không cần, tôi không uống rượu."

Vì vậy Đỗ Nhược khỏi phải mời rượu anh, bình thản cầm đũa gặp thức ăn. Quách
Hồng vẫn huyên thuyên: "Xem ra mặt mũi cô Đỗ không đủ lớn rồi. Cảnh tổng dù dùng trà thay rượu cũng nên uống một ly với nữ phó tổng xinh đẹp này chứ."

Dương Thù cười gỡ rối: "Ông chủ chúng tôi không uống rượu, nếu lấy trà thay rượu thì bắt nạt cô Đỗ quá. Không cần..."

Quách Hồng ngắt lời: "Ôi, đây là cô sợ cô Đỗ để tâm sao. Phó tổng Đỗ, cô có để ý việc Cảnh tổng lấy trà thay rượu không?"

Gã đã nói vậy, Đỗ Nhược không uống không được: "Vậy thì lấy trà thay rượu đi." Cô dứt khoát nâng ly rượu vang lên hướng về phía Cảnh Minh, nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi mời anh."

Cảnh Minh cầm cốc trà khẽ chạm vào mặt thủy tinh xoay, xem như cụng ly với cô. Đế ly rượu trong tay cô cũng nhẹ chạm vào đó, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.

Cô khẽ nheo mắt uống cạn ly rượu. Anh mím môi nhấp tách trà chát, ngước mắt nhìn dòng rượu đỏ thẫm trôi vào môi cô rồi rủ mắt. Không hiểu sao, anh chợt nhớ lại bữa tiệc Giao thừa năm đó.

Bên này Quách Hồng phấn khởi tán dương, tiếp tục rót rượu vào ly cho cô quá nửa ly cũng không ngừng lại.

Đỗ Nhược ngăn: "Đủ rồi."

Không ngờ gã vẫn cố ý rót thêm: "Nhiêu đây sao đủ?"

Đỗ Nhược cực kỳ phản cảm, nhưng không thể nổi giận nên chỉ đành nuốt cơn tức vào trong. Lườm sang Cảnh minh, anh đang cụp mắt không biết nghĩ gì. Cô cắm đầu máy móc ăn vài miếng lót dạ, cầu nguyện vạn lần đừng say.

Tuy vậy, cô vốn không biết uống rượu, cũng cực ít khi đi xã giao mà không có mấy vị đàn anh, hôm nay vừa uống liền hai ly, men rượu đã bắt đầu bốc lên ngà ngà. Phó Tịnh thấy Quách Hồng lại muốn ép Đỗ Nhược liền lập tức nâng ly mời gã, giải vây cho cô.

Nhưng Quách Hồng đã là lão làng trong chuyện xã giao, tửu lượng rất tốt, có khuynh hướng càng uống càng hăng. Mà trên bàn này không ai uống rượu với gã. Thấy tổng giám đốc nhà mình luôn bận nói chuyện với Cảnh Minh, gã kính rượu một vòng bàn ăn rồi tiếp tục lôi kéo Đỗ Nhược uống: "Nói ra chúng ta đã biết nhau hai năm rồi, giao tình lâu như vậy cũng nên uống với nhau một ly nữa phải không."

"Tôi không uống được nữa."

"Vậy là cô không nể mặt tôi rồi. Có phải cảm thấy sau này tôi không thể giúp cô không..." Thấy gã lải nhải phiền phức, Đỗ Nhược thật sự không muốn dây dưa với gã theo kiểu "ve vãn" nhau trên bàn rượu thế này, liền uống cạn một hơi.

Đặt ly xuống, đầu nặng như chì, cô đưa tay lên chống trán. Phó Tịnh múc bát canh cho cô, thì thào: "Uống chút canh đi, tiếp tục như vậy sẽ nằm bẹp cho xem. Em đã gọi Dịch tổng, anh ấy sắp tới rồi."

Đỗ Nhược nhận lấy, nhưng thìa canh chưa đưa đến miệng thì ngón tay đã bủn rủn, thìa rơi lại trong bát. Một tiếng "bịch" vang lên, nước canh văng lên người cô tung tóe, ánh mắt mọi người trên bàn đều dồn sang.

"Ôi, sao không cẩn thận thế?" Quách Hồng ân cần cầm khăn giấy lau cánh tay cho cô.

Đỗ Nhược né tránh: "Để tự tôi lau."

Phó Tịnh vội lau nước canh trên ngực cho Đỗ Nhược, nói: "Phó giám đốc Quách, để tôi lau được rồi."

Quách Hồng còn định lau giúp thì Cảnh Minh phía đối diện đã quay đầu, gằn giọng cắt ngang gã: "Phó giám đốc Quách quen thân với cô ấy lắm à?"

Dương Thù thoáng nhìn sang Cảnh Minh, tò mò không biết tối nay anh sẽ giải vây cho Đỗ Nhược mấy lần.

Quách Hồng cười nói: "Tôi và cô Đỗ biết nhau hai năm rồi. Từ cái hồi Nguyên Càn mới thành lập hơn mười người, giờ nhân số đã bảy, tám mươi."

"Phát triển rất nhanh."

"Cả nhóm người làm việc bán mạng, chất lượng cũng khá tốt." Quách Hồng cười hơ hớ: "Sau này Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa của chúng ta có thể hợp tác nhiều với họ."

"Làm tốt đương nhiên sẽ có cơ hội hợp tác thôi."

"Cô Đỗ có nghe không? Xuân Hòa là khách hàng lớn đấy."

Đầu óc Đỗ Nhược choáng váng, cố ngẩng đầu nhìn Cảnh Minh nói lơ mơ: "Cảm ơn." Mà không mảy may biết mặt mình đã đỏ bừng.

Cảnh Minh khẽ cau mày, không ngờ Quách Hồng lại ham uống, lần nữa cầm ly rượu lắc lư: "Nào, chúc hợp tác vui vẻ, uống một ly nữa."

"Tôi thật không uống được nữa." Đỗ Nhược che mắt lại.

"Sao không uống được nữa? Mới vừa nói hợp tác lại không uống sao được? Đây là qua cầu rút ván à? Nếu cô không uống, vụ hợp tác này sẽ hủy bỏ nhé?" Quách Hồng nhét ly rượu vào tay cô, lôi kéo.

Ánh mắt Cảnh Minh đanh lại, lạnh lùng cất lời: "Hợp tác với tôi chừng nào tới phiên anh lên tiếng."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gần như cùng lúc đó, Đỗ Nhược không thể nhịn được nữa, hất phăng gã ra. Bát đũa va vào nhau lanh canh, ly rượu ngả nghiêng làm ướt cả bàn.

Quách Hồng bị rượu văng vào người, lập tức đứng dậy giũ áo. Trong phòng đột ngột lặng phắc. Những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn Cảnh Minh và Đỗ Nhược.

Vẻ mặt Cảnh Minh lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao. Đỗ Nhược cúi đầu, một tay chống trán, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Quách Hồng nhìn Cảnh Minh, do ngà ngà say nên vẫn chưa kịp nhận thức, cho rằng lời nói kia của Cảnh Minh không phải nói gã, tức khắc nổi giận nhìn về phía Đỗ Nhược. Vừa định lên tiếng thì vẻ mặt Cảnh Minh đã khó coi tột độ, đặt đũa xuống đứng bật dậy.

Cửa phòng đột ngột mở ra, Dịch Khôn nhìn lướt qua căn phòng hỗn loạn đang yên lặng như tờ, thấy được Cảnh Minh. Bốn mắt giao nhau, cả hai đều lạnh như tiền.

Sau đó, ánh mắt Dịch Khôn dừng lại trên người Đỗ Nhược. Phó Tịnh đứng dậy, ấm ức gọi: "Dịch tổng."

Anh ta sải bước đi đến kéo Đỗ Nhược khỏi ghế. Ý thức cô đã mơ hồ, thân thể rũ rượi trượt xuống đất. Dịch Khôn nhanh tay đỡ lấy gáy cô: "Đỗ Nhược?"

Cô nghiêng đầu tựa vào vai Dịch Khôn, gò má ửng đỏ, mắt khép hờ, hơi thở nặng nề nhuốm đầy hương rượu.

"Đỗ Nhược?" Dịch Khôn gọi lần nữa.

"Ừm." Cô mơ hồ đáp, ánh mắt không sao tập trung được.

Cảnh Minh nhìn cô chằm chằm, còn Dịch Khôn thì lạnh mặt nhìn từng người một trong phòng.

Giám đốc Ngô lên tiếng giải thích: "Dịch tổng, lần này quả thật anh Quách đây có phần hơi quá trớn. Tôi thay mặt xin lỗi cậu."

Dịch Khôn đáp trả: "Chuyện hợp tác sau này sẽ do bộ phận kinh doanh đến bàn, Đỗ Nhược không tham dự. Nếu Vạn Hướng coi trọng tửu lượng mà không phải sản phẩm, vậy thì không cần phải qua lại nữa. Người của tôi không phải đến tiếp rượu. Phó Tịnh, đi thôi." Nói xong lập tức ôm Đỗ Nhược bỏ đi.

"Dạ." Phó Tịnh cầm lấy túi và điện thoại cho cô rồi cuống quýt đi theo.

Không khí trong phòng rơi vào lúng túng và quái dị. Giám đốc Ngô sầm mặt lừ mắt nhìn Quách Hồng. Dương Thù im lìm cúi đầu ấn mi tâm, lén nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy tay anh siết chặt cốc trà làm hằn rõ những đốt ngón tay trắng bệch.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện