Đèn phòng mở đến mức sáng nhất, Liên Quyết mặc áo ngủ tơ lụa, khoanh tay đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề đến mức không thể nhìn thấy chút cảm xúc nào.
Người ở trên giường vẫn mặc chiếc áo phông màu trắng vừa rồi vẫn chưa cởi ra, chỉ là phía dưới nhiều thêm một chiếc quần ở nhà màu xám tro nhạt, là Liên Quyết mới vừa mặc lên cho cậu trước khi bác sĩ đến.
Màu đỏ ửng trên gương mặt của Thẩm Đình Vị vẫn chưa tan biến, bên dưới cổ áo rộng lớn là lấm ta lấm tấm những vết tích mập mờ rải ra trên da thịt trần trụi, trên cánh tay trắng mịn cũng loang lổ vết xanh do ngón tay véo ra, từng điểm từng tấc đều tỏ rõ mấy việc xấu xa vừa nãy của Liên Quyết.
Tuy là bác sĩ được mời tới vào đêm hôm khuya khoắt cũng đã hơi lớn tuổi, cũng bị một cảnh này làm cho xấu hổ đến mức không biết đặt mắt ở nơi nào.
Thẩm Đình Vị tuân theo bác sĩ nhấc áo lên, Liên Quyết đứng ở cửa quay mặt sang một bên, không nhìn dấu tay phiếm hồng ở trên bụng cậu.
Bác sĩ đè nhẹ lên phần bụng của cậu: "Là kiểu đau như thế nào? Đau kéo dài hay là đau từng cơn? Là ngã đau hay là quặn đau?"
"Ngã đau, bây giờ đã tốt hơn một chút." Giọng của Thẩm Đình Vị vẫn còn khàn: "Chiều hôm qua sau khi vận động mạnh cũng đã từng đau một lần, nghỉ ngơi một đêm lại không còn quá đau nữa."
"Vận động mạnh đúng không?" Bác sĩ nghiêng đầu sang chỗ khác ý vị rõ ràng mà nhìn Liên Quyết một chút, ho một tiếng, trên nguyên tắc dùng thái độ cẩn thận tỉ mỉ đối với công việc kiên trì tiếp tục hỏi: "Vậy lần này nguyên nhân dẫn tới đau bụng là gì......!Cũng là vận động mạnh?"
Ông đọc chữ "mạnh" rất nặng, hàm ý ở trong đó không cần nói cũng biết, Thẩm Đình Vị đỏ mặt đến tận tai, cậu khẩn trương xoắn tay, không biết nên trả lời như thế nào.
Thời gian cậu trầm mặc có hơi quá dài, Liên Quyết đứng ở một bên có lẽ là nhìn không được nữa, thay cậu trả lời: "Không có rất mạnh."
Thẩm Đình Vị cúi đầu xuống rất thấp, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài màu xanh nhạt của mình.
"À, cái này, Liên tổng.
Nguyên nhân dẫn đến đau bụng có rất nhiều loại, có thể là hệ tiêu hóa có vấn đề, cũng có thể là ruột thừa......!Hoặc là nói hoạt động không đúng cách trong hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ cũng có khả năng gây ra chứng đau bụng này." Bác sĩ nói rồi không nhịn được mà lau thái dương, tiếp tục nói với Liên Quyết: "Trước mắt thì nguyên nhân cụ thể vẫn chưa có cách để trực tiếp phán đoán, có thể là Thẩm tiên sinh cần làm thêm một bước kiểm tra cơ thể."
Ánh mắt của Liên Quyết rất lạnh nhạt mà lướt qua bả vai nhô lên của Thẩm Đình Vị: "Ừm."
Bác sĩ hơi gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Đình Vị, bàn tay nhẹ nhàng nhấn lên bụng cậu, hỏi: "Thẩm tiên sinh, cậu còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Hai bàn tay đặt ở hai bên cơ thể của Thẩm Đình Vị nắm chặt lại, rất lâu.
"Bác sĩ." Cậu hơi cụp mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt của bác sĩ, khó khăn mở miệng: "Tôi......!Có khả năng bị sảy thai hay không?"
Bác sĩ bị câu hỏi của cậu làm cho sửng sốt, hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại ý của cậu: "......!Cậu nói cái gì?"
"Thẩm Đình Vị!" Liên Quyết nghiêm túc kêu tên cậu, trong đôi mắt hơi nheo lại lóe ra ánh mắt có chút nguy hiểm, trong giọng nói trầm xuống mang theo cảnh cáo: "Phát bệnh cũng phải phân biệt thời gian."
Khi Thẩm Đình Vị nói ra câu này đã nghĩ đến kết quả.
Thần kinh của cậu vẫn luôn vô cùng căng thẳng, tốc độ của nhịp tim cũng nhanh, so với tim đập nhanh mãnh liệt không rời không ngừng* ở trong lồng ngực, đối với cậu mà nói giờ phút này điều khó chịu đựng hơn chính là cơn khủng hoảng không cách nào kiềm chế được.
*不起不落 - em không hiểu chỗ này lắm, ai biết chỉ em với nha :>
Nhưng cậu biết mình không có đường lui, không còn cách nào khác, nếu không cũng sẽ không tới tìm Liên Quyết tự chuốc nhục nhã, cho nên dù là ở trong mắt người khác là chuyện vừa khó bề tưởng tượng lại vừa cảm thấy buồn cười cậu cũng nhất định phải kiên trì nói tiếp.
"Tôi hẳn là mang thai." Giọng nói của Thẩm Đình Vị không lớn không nhỏ, nhưng ở trong bầu không khí cứng ngắc này cũng đủ để rơi vào trong tai hai người kia rõ ràng: "Hơn một tháng rồi."
Cậu cố gắng hết sức để —— đếm kỹ từng tình trạng cơ thể đã từng xuất hiện của mình trong lúc mang thai: "Thời kỳ đầu khi mang thai tôi có từng dùng một ít thuốc chống lo nghĩ, việc ăn uống cũng không quá có quy luật, đồng thời cũng từng có mấy lần vận động mạnh quá mức.
Trước đó cũng từng bị chóng mặt một vài lần, tương tự với tuột huyết áp, lần nghiêm trọng nhất là ý thức đã từng bị hôn mê trong một thời gian ngắn, nhưng đau bụng là mới bắt đầu từ ngày hôm qua, trước đây chưa từng có."
"Cho nên, tôi lo lắng có thể là sảy thai hay không."
Sự yên tĩnh trong căn phòng kéo dài một đoạn thời gian rất dài.
Bác sĩ cẩn thận từng li từng tí mà nhìn trộm sắc mặt của Liên Quyết, do dự kêu lên: "......!Cái này, Liên tổng?"
Sắc mặt của Liên Quyết âm trầm mà nhìn xem Thẩm Đình Vị, xương quai hàm bởi vì căng chặt mà trông sắc bén, ở trong ánh mắt sắc bén không thể phân biệt ra là trách móc nặng nề hay là phẫn nộ.
Thẩm Đình Vị từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, bả vai gầy gò nhô lên cùng với đầu tóc xù, không chịu đối diện với hắn.
Không lâu sau, Liên Quyết thu hồi ánh mắt, quay người đi ra ngoài, lạnh nhạt nói: "Kiểm tra cho cậu ta."
Bác sĩ chậm chạp nói một tiếng "Được", trong ánh mắt nhìn về Thẩm Đình Vị một lần nữa nhiều thêm một chút thương hại khó hiểu: "Thẩm tiên sinh, tôi cần phải lấy mẫu máu của cậu để tiến hành xét nghiệm, còn cần cậu phối hợp một chút."
Lúc bác sĩ đi ra khỏi phòng dành cho khách, Liên Quyết đang ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc.
"Liên tổng, Thẩm tiên sinh đã nghỉ ngơi, tôi cần mang mẫu máu về bệnh viện để xét nghiệm thêm." Bác sĩ nhìn Liên Quyết một chút: "Ngoài ra, về phương diện tinh thần của Thẩm tiên sinh ngài xem thử có cần hay không......"
Liên Quyết ấn điếu thuốc ở trong tay vào trong gạt tàn thuốc, không cảm xúc mà trả lời một tiếng "Ừm".
Bác sĩ lo lắng mình nhiều lời sẽ làm Liên Quyết bất mãn, không nói thêm gì nữa: "Vậy Liên tổng, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây, kết quả xét nghiệm sáng sớm ngày mai tôi sẽ phái người đưa tới cho ngài."
"Không cần." Liên Quyết nói.
Bác sĩ gật đầu, nói một tiếng vâng, ngừng một hồi lại không chắc chắn mà hỏi: "Vậy xét nghiệm còn cần làm không?"
Liên Quyết nghiêng người về phía trước, suy tư mấy giây, đột nhiên hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Có yếu tố gì có thể khiến một người tự mình tiết ra một chút mùi hương tương đối đặc biệt hay không? Chẳng hạn như, mùi trái cây, mùi rượu hay những thứ tương tự?"
Bác sĩ ngơ ngác một chút, rất mau đã trả lời: "Theo khoa học nghiên cứu cho thấy, trong cơ thể con người sẽ tiết ra một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố đặc thù, từ đó hình thành mùi cơ thể đặc biệt của mình, chính