Cổ tay của Thẩm Đình Vị bỗng chốc bị người ta nắm lên, cậu vẫn chưa thể hoàn toàn lấy lại tinh thần, đôi mắt màu xám tro giống như phủ sương sớm, ngơ ngác nhìn Liên Quyết: "Chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt của Liên Quyết khó mà duy trì bình ổn, kéo tay của Thẩm Đình Vị gần như thô lỗ mà lôi người từ trên ghế lên: "Đi cùng tôi đến bệnh viện."
Thẩm Đình Vị bị hắn kéo làm cho bước chân lảo đảo một chút, cổ tay bị hắn nắm đau, còn chưa thu hồi sự lo lắng, trong lòng bất ngờ siết chặt, giống như là xem hiểu sự khác thường đột nhiên xuất hiện này của Liên Quyết.
Vẻ mặt của Liên Quyết cứng ngắc, trong động tác lại mang theo sự bối rối trước nay chưa từng có, Thẩm Đình Vị bị hắn kéo đi vài bước về phía cửa, mới nhanh chóng gọi Liên Quyết lại: "Chờ, chờ một chút, anh cứ như vậy mà đi ra ngoài?"
Bước chân của Liên Quyết dừng lại, trong mắt xuất hiện sự hiền lành không thuộc về hắn trong nháy mắt, qua mấy giây mới buông tay cậu ra, bước chân tăng tốc đi lên lầu hai.
Thẩm Đình Vị vuốt vuốt cổ tay bị bóp đến đỏ ửng của mình, đợi cho bóng dáng của Liên Quyết hoàn toàn biến mất ở trên bậc thang, mới đè nén lại xúc động muốn trở về phòng uống một viên thuốc, đưa tay vỗ vỗ ngực, muốn để cho nhịp tim thất thường của mình hòa hoãn lại.
Ngay cả phòng khám tư nhân cao cấp cũng không tránh khỏi mùi nước khử trùng khiến người ta khó mà xem nhẹ kia ở không khí.
Thẩm Đình Vị ngồi ở hành lang quạnh quẽ dựa vào ghế, tay vô thức phủ lên bụng dưới, trong cánh cửa phòng khép hờ ở bên cạnh truyền ra tiếng trò chuyện không lớn không nhỏ, cậu không có nghiêm túc nghe, chỉ lờ mờ bắt được mấy chữ "thiếu dinh dưỡng", "thiếu máu" mang ra nghe riêng thì lại không đau không ngứa, đặt trong thời kỳ mang thai lại khiến người khác bồn chồn.
Liên Quyết thỉnh thoảng sẽ dùng từ đơn để trả lời, nghe có vẻ nghiêm túc giống như là học sinh tiểu học lên lớp trả lời câu hỏi, Thẩm Đình Vị cụp nửa con mắt xuống, ngừng một hồi, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen bóng loáng.
"Thẩm tiên sinh, đây là tiền lương của cậu ở khu vui chơi bật nhún." Lâm Sâm đưa một túi giấy kraft phồng lên cho cậu: "Hôm nay Liên tổng đã bảo tôi thay mặt cậu tới đó để làm thủ tục từ chức."
"Ừm." Thẩm Đình Vị ủ rũ tiếp nhận, không nhiều lời.
Lâm Sâm ngồi xuống bên cạnh cậu, nhận ra tâm trạng của cậu, nhịn không được mà nói nhiều thêm hai câu: "Thật ra Liên tổng chủ yếu cũng là lo lắng cho cơ thể của cậu.
Tối hôm qua biết cậu bị thương Liên tổng còn cố ý gọi tôi đem thuốc xoa bóp tới, cuộc họp hội đồng quản trị đã được lên lịch vào sáng nay cũng bởi vì vậy mà hoãn lại, có thể nhìn ra được Liên tổng vô cùng coi trọng cậu, mong rằng Thẩm tiên sinh đừng trách cứ Liên tổng tự ý chủ trương."
Thẩm Đình Vị lắc đầu, miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Tôi biết mà."
Lâm Sâm cười cười, Thẩm Đình Vị không nói gì nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ô gạch của sàn nhà hành lang mà ngẩn người.
Liên Quyết cầm bản báo cáo kiểm tra đi ra từ trong phòng khám, Lâm Sâm đứng lên, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái làm việc: "Liên tổng, hợp đồng đã chuẩn bị xong theo phân phó của ngài, vé máy bay cũng đã đặt xong, chuyến bay là 10 giờ 27 phút đêm nay.
Hồ sơ đã được gửi qua vào sáng nay, sáng mai 9h hạ cánh, đã liên hệ với tài xế tới đón ngài và Thẩm tiên sinh."
Liên Quyết "Ừ" một tiếng, ánh mắt còn dừng ở trên người Thẩm Đình Vị đang ngồi trên ghế.
Lâm Sâm theo thói quen nghề nghiệp vô thức vươn tay nhận đồ ở trong tay hắn, bị Liên Quyết không dấu vết mà tránh đi.
Thẩm Đình Vị đứng dậy từ trên ghế, ánh mắt thoáng liếc tới một góc áo màu đậm, cậu bất ngờ ngước mắt, thấy Liên Quyết đứng vững ở trước mặt cậu, đang đưa bàn tay đến trước mặt cậu.
Thẩm Đình Vị khẽ giật mình, bị sự quan tâm thừa thãi của hắn làm cho khẩn trương, vịn nhẹ vào cánh tay của hắn một chút mà đứng dậy, nhìn hắn, vẻ mặt khẽ thay đỏi: "......!Kết quả kiểm tra không tốt sao?"
Liên Quyết nhìn Lâm Sâm ở bên cạnh một cái, đối phương rất tinh ý mà lui về sau vài bước, Liên Quyết thu tay lại, khẽ trả lời: "Không có."
Hai chữ gần như qua loa không thể làm cho gương mặt của Thẩm Đình Vị lộ ra bao nhiêu nhẹ nhõm, vẫn còn có người ngoài ở đây, cậu ngậm miệng.
Lâm Sâm không có trở về cùng bọn họ, cõ lẽ là tự mình lái xe, tóm lại là từ sau khi ra khỏi bệnh viện tư nhân sang trọng kia liền không còn gặp lại bóng dáng của hắn nữa, còn có tài xế phụ trách lái xe lúc đến đây cũng rời đi.
Lúc về là Liên Quyết lái xe, Thẩm Đình Vị mở miệng, một hồi lâu mới nhỏ giọng nhắc nhở hắn rượu chỉ qua đêm có thể là còn chưa được chuyển hóa.
"Không có uống nhiều." Liên Quyết không nói men say vào tối hôm qua chủ yếu là bắt nguồn từ mùi hương của Thẩm Đình Vị, hắn không muốn nhớ lại hành vi xấu xa tối hôm qua quá nhiều: "Thắt đai an toàn lại."
Thẩm Đình Vị nói "Ồ", cúi đầu kéo đai an toàn lên, lúc ngẩng đầu lên lại hỏi: "Hôm nay có phải là anh còn cần phải họp không?"
"Không cần." Liên Quyết nói.
Cuộc đối thoại lại lần nữa rơi vào tình trạng hai bên cùng yên lặng, trong xe không mở điều hòa, Thẩm Đình Vị hạ cửa sổ xe xuống thành một khe hở rất hẹp, để cho làn gió di động theo chuyển động của xe tiến vào.
Cửa sổ xe rất nhanh lại bị thăng lên, hai mắt của Liên Quyết nhìn thẳng về phía trước, hỏi: "Nóng?"
Thẩm Đình Vị nói: "Không có, tôi muốn hít thở thông khí trong lành."
"Sẽ bị cảm." Liên Quyết nói.
Thẩm Đình Vị không nói gì, một lát sau Liên Quyết lại nói thêm một câu: "Hiện tại sức đề kháng của cơ thể cậu tương đối kém."
Dáng vẻ rất dễ nói chuyện của Liên Quyết khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy không biết nên làm thế nào, cậu gật đầu, ngước mắt, ngón tay xoắn vào đai an toàn bị ghìm đến hiện ra dấu đỏ, làm theo lời của Liên Quyết rồi cẩn thận hỏi: "Bác sĩ còn nói cái gì khác không?"
Liên Quyết nhìn cậu từ trong kính chiếu hậu một cái, nói: "Không có."
Hô hấp của Thẩm Đình Vị hơi trì trệ, sự chấn động như thể đánh trống ở trong lồng ngực khiến cậu không thể khống chế giọng điệu cho tốt, rõ ràng là khẩn trương mà nói: "Vậy......!Đứa bé vẫn ổn chứ? Nó có khỏe mạnh không?"
Sự bình tĩnh được duy trì trên gương mặt của Liên Quyết vào lúc cậu hỏi câu này có một sự thay đổi rất nhỏ, hắn tự cho là tự nhiên mà điều chỉnh tư thế ngồi một chút, giọng điệu cứng nhắc lại lộ rõ tâm tình đang bị che giấu: "Trước mắt thì không có vấn đề gì.
Số tuần quá ít, hiện tại còn chưa thể nhìn ra là khỏe hay không khỏe, sau này cần làm kiểm tra thêm vài lần mới có thể xác định."
Thẩm Đình Vị cuối cùng cũng hơi yên lòng.
Hai người rất ít khi có một cuộc đối thoại gần gũi và xấu hổ kéo dài như thế này, Thẩm Đình Vị nhìn ra được sự khó chịu của hắn, dứt khoát không nói chuyện.
Ngược lại là Liên Quyết trông giống như có chuyện muốn nói, nhưng Thẩm Đình Vị chờ thật lâu, cũng không đợi được hắn mở miệng, đành phải xoay mặt ra ngoài cửa sổ.
Công nhân ở trong biệt thự vẫn còn bận rộn chăm lo vườn hoa.
Sau khi Thẩm Đình Vị thay dép ở trước cửa, nghĩ một hồi, quyết định đi theo Liên Quyết lên thư phòng ở lầu hai.
Liên Quyết đưa lưng về phía Thẩm Đình Vị đứng ở trước cửa sổ, khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở sau lưng, điếu thuốc vừa cầm lên trên tay lại thả về chỗ cũ.
"Liên tiên sinh." Thẩm Đình Vị nhìn hắn đẩy cửa sổ ra một cái khe: "Bây giờ anh có thời gian hay không?"
Thực ra bây giờ Liên Quyết càng muốn ở một mình một lúc hơn.
Hắn nhắm hai mắt lại, tâm trạng còn chưa thể hoàn toàn thu xếp tốt trong thời gian ngắn như vậy, thế là chỉ có thể cố gắng làm mình trông giống như bình tĩnh mà quay người, nói với Thẩm Đình Vị: "Ngồi đi."
Người muốn trò chuyện một chút lại rất lâu vẫn chưa nói chuyện, giống như là đang đợi Liên Quyết mở miệng trước.
Liên Quyết cũng quả thực là không thể kiềm chế trước.
Sáng hôm nay, trong khoảnh khắc kết quả kiểm tra giấy trắng mực đen bày ra trước mắt đó, phản ứng đầu tiên của hắn là nếu như không phải kết quả kiểm tra xảy ra vấn đề, vậy thì giữa mình và bác sĩ nhất định là có một người cần phải đi đến khoa tâm thần.
Nhưng hắn biết rõ làm kiểm tra nhiều lần như vậy xác suất xuất hiện sai lầm vô cùng nhỏ bé, muốn giữ cho mình bình tĩnh và lý trí không phải chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể làm được.
Bác sĩ còn cố gắng hơn hắn để duy trì sự chuyên nghiệp cùng bình tĩnh của một bác sĩ —— Cho dù trong ánh mắt viết đầy chữ khó tin —— Đỡ trán khó khăn mà giải thích với hắn về tình trạng của Thẩm Đình Vị.
Liên Quyết nhìn cái bụng dưới bằng phẳng không khác gì đàn ông bình thường ở bên dưới chiếc áo phong phanh của cậu, sắc mặt chưa tới mức gọi là khó coi, nhưng cũng đủ cứng ngắc: "Cậu là, người chuyển giới?"
Hắn nghĩ hết mọi khả năng để hợp lý hóa tình trạng hiện tại, dù cho cái khả năng này cũng vô cùng khó bề tưởng tượng.
Thẩm Đình Vị nhíu mày nhìn chằm chằm Liên Quyết, rất có tu dưỡng mà không vào ngay lúc này hỏi hắn có phải là đang nói đùa hay không.
Cậu lắc đầu, nói: "Tôi không phải."
"Vậy cậu ——" Liên Quyết dừng lại một chút, ánh mắt rất khó khăn để dời khỏi phần bụng dưới của cậu: "Vì sao cậu lại mang thai?"
Vẻ mặt của Thẩm Đình Vị bỗng chốc trở nên rất kỳ quái, cậu nhìn Liên Quyết thật lâu, phát hiện sự hoang mang trên mặt Liên Quyết không phải là giả vờ, trong lúc nhất thời cảm xúc trở nên suy sụp.
Thẩm Đình Vị phải thừa nhận, bắt đầu từ khi phát hiện mình mang thai, nói cậu hoàn toàn chưa từng trách cứ Liên Quyết là không thể nào.
Cậu cố gắng ngăn mình suy nghĩ đến những chuyện này chẳng qua là vì để cho mình tốt