"Ăn cơm thôi." Dì bưng đồ ăn lên bàn ăn, tìm trái tìm phải cũng không thấy người, kêu một tiếng: "Đồng Đồng?"
"Đây, tới đây."
Dì nhìn thấy Khang Đồng thò đầu ra từ sau ghế sofa, trong ngực còn đang ôm một con mèo con, bất đắc dĩ nói: "Để con mèo xuống đi, cơm nước xong xuôi rồi lại chơi với Miêu Miêu."
Khang Đồng trả lời một tiếng "biết rồi", nhìn con mèo nhỏ ở trong ngực một chút, lại ngồi trên sàn nhà sờ lên đầu của mèo con, lúc này mới quyến luyến để mèo con xuống.
"Đi rửa tay trước đã." Dì nhắc nhở nó.
Khang Đồng rửa tay xong, ngồi xuống trước bàn ăn, nó cầm đũa lên, lại không nhịn được mà hỏi dì: "Dì, hôm nay ba ba có gọi điện tới không?"
Tính cách của Khang Đồng nhạy cảm, cũng giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn ra được kết quả từ vẻ mặt lưỡng lự của dì, không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm.
Đã thật lâu nó chưa gặp ba ba, mỗi lần gọi điện thoại tới đều là chú Lâm nhận, hỏi đến Liên Quyết, cứ nói bận, nó cũng không thể gọi đến nhiều lần để làm phiền.
Nó sắp thi cuối kỳ, thi xong còn có họp phụ huynh, giáo viên nói cuộc họp phụ huynh lần này yêu cầu toàn bộ phụ huynh phải có mặt, ngoại trừ trao đổi về biểu hiện ở trường ra còn phải nói về chuyện trại hè.
Nhưng......Chắc là Liên Quyết cũng không có thời gian để đi, cũng có thể là sẽ để chú Lâm hoặc là người khác đi.
Dì vẫn luôn chăm sóc Khang Đồng từ khi nó vào nhà, đối xử với nó cũng không khác gì cháu trai ruột.
Bà biết Liên Quyết luôn bề bộn nhiều việc, nhưng cho dù là bận rộn như thế nào đi nữa cũng không có giống như bây giờ đã gần hai tháng rồi cũng không thể thấy được người.
Bà thấy Khang Đồng như thế này liền không nhịn được mà cảm thấy ghen ghét ở trong lòng, đau lòng xen lẫn với thương tiếc, cũng không tránh được mà nhớ lại những gì Liên Quyết nói trước khi ra khỏi nhà lúc trước.
"Sang năm trong nhà có thể sẽ có thêm một đứa bé."
Vậy nên đứa bé này cũng không cần nữa rồi sao? Vậy thì lúc ấy đem về làm cái gì?
Trong lòng dì biết suy nghĩ của mình đã vượt quá bổn phận, nhưng bà thật sự không thể hiểu được cách làm này của Liên Quyết, khó tránh khỏi mà oán trách ở trong lòng.
Thế là tối hôm đó khi Lâm Sâm thay mặt Liên Quyết đến đưa quần áo và thực phẩm, dì gọi Lâm Sâm vào cửa, trong giọng nói mang theo không ít bực dọc: "Liên tiên sinh đây là như thế nào? Cũng không thể có con của riêng mình rồi, liền không quan tâm đến Đồng Đồng nữa có đúng không?"
Lâm Sâm thường hay có thể duy trì sự chuyên nghiệp và chuẩn mực trước sau như một đối với những việc công, nhưng anh thực sự không giỏi đối phó với chuyện nhà chuyện cửa như thế này, đành phải cứng nhắc nói: "Gần đây Liên tổng bận quá, thực sự không đi được......"
"Cậu cứ luôn nói với tôi rằng ngài ấy bận, tôi biết ngài ấy bận, nhưng cũng không thể bận đến mức ngay cả thời gian về nhà ăn bữa cơm cũng không có đúng không?" Dì biết mình không nên làm khó dễ người ngoài, nhưng vì đau lòng cho Khang Đồng, giọng điệu bất giác nặng đi, nửa là phàn nàn nửa là trách cứ mà lầu bầu: "Người không về được, lại có thời gian mua con mèo đem tới......"
"Cái này......" Lâm Sâm bị bà chặn cho á khẩu không trả lời được, lại bởi vì Liên Quyết đã dặn dò rằng đừng nói cho Khang Đồng biết chuyện của hắn, không thể không nói dối để giữ kín: "Đây không phải là vì Liên tổng muốn để mèo con ở cùng với tiểu thiếu gia sao."
"Bỏ đi bỏ đi, tôi cũng không thể quản được mấy chuyện này của hai người.
Đứa con mà tiên sinh nói rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên......!Ngài ấy không có ý định nói cho Đồng Đồng biết hay sao? Hay là chờ sinh con ra rồi mới nói?" Dì nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
Lâm Sâm không hiểu rõ suy nghĩ của Liên Quyết, chậm chạp không có trả lời.
Thật lâu mới nói: "Hay là đợi Liên tổng về rồi mới quyết định đi."
Tiễn Lâm Sâm đi, dì thở một hơi thật dài, đóng cửa lại.
Xoay người, liền thấy Khang Đồng đang ôm mèo con ngồi sau tủ đứng ở huyền quan, con mèo ở trong ngực nó duỗi móng vuốt quậy cục bông rủ xuống ở trên chiếc áo hoodies của nó, nó cắn môi một cái, nhìn dì, hỏi: "......! Ba ba sắp có đứa con của riêng mình rồi sao?"
Nội dung mà luật sư cần phải xác nhận với Liên Quyết quá nhiều, lại đi đến trại tạm giam lần nữa để gặp mặt.
Lâm Sâm đứng chờ ở một bên, đợi cho bọn họ nói chuyện xong, cho rằng mình vẫn cần phải nói cho Liên Quyết biết, chuyện Trần Húc từng đến nhà của Thẩm Đình Vị để làm khó dễ.
Anh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Liên Quyết yên lặng lắng nghe, vẻ mặt không đổi, chỉ đến khi Lâm Sâm nói "Lúc tôi mang theo luật sự chạy tới, Thẩm tiên sinh bị người do Trần Húc mang tới xô ngã ở cửa biệt thự", trong mắt của hắn mới hiện lên một sự khó chịu không được rõ ràng.
"Người như thế nào?" Liên Quyết ngắt lời giữa chừng.
Tiếng nói của Lâm Sâm dừng lại một chút, trả lời: "Cơ thể của Thẩm tiên sinh không có vấn đề gi."
Liên Quyết "Ừ" một tiếng, một lát sau nói: "Đổi hết mấy thứ mà cậu ta chạm vào đi."
Lâm Sâm ngẩn người: "Nhưng Thẩm tiên sinh nói......"
Trong giọng nói của Liên Quyết không có cảm xúc rõ ràng, chỉ khăng khăng nói: "Đổi."
Lâm Sâm đành phải gật đầu: "Lát nữa sẽ xử lý."
"......! Ngoài ra, Liên tổng." Lâm Sâm đột nhiên gọi hắn với một giọng điệu không được chắc chắn, dường như là không biết liệu có nên nói điều tiếp theo hay không.
Liên Quyết ngẩng đầu.
Có lẽ là Lâm Sâm đã đấu tranh tâm lý trong một khoảng thời gian ngắn, nói với Liên Quyết: "Khi Trần Húc đi về, nói......"
Liên Quyết không quen nhìn người bên cạnh nói chuyện ấp a ấp úng, thế là thiếu kiên nhẫn hỏi: "Nói cái gì?"
"Cậu ta nói ngài ——" Lâm Sâm dừng một chút, tự giác cắt giảm mấy từ chứa ý xúc phạm trong lời nói của Trần Húc: "Tóm lại là nói, cậu ta nhìn thấy Thẩm tiên sinh cùng một cô gái qua đêm ở núi Trường Thanh, trông vô