Ngày thứ 28 Liên Quyết bị tạm giam, Thẩm Đình Vị đang đấu tranh với phần lưng quần của chiếc quần jean vẫn còn lỏng lẻo khi mặc vào tháng trước, điện thoại đặt ở một bên vang lên.
Thẩm Đình Vị cầm điện thoại lên, là Lâm Sâm đã gần một tuần không liên lạc với cậu, cậu gần như là nhận ra mục đích cuộc gọi này của Lâm Sâm ngay lập tức.
Cậu vỗ vỗ lồng ngực đột nhiên đập bịch bịch, ngồi xuống ở mép giường, nhận điện thoại.
Điện thoại vừa mới được kết nối, giọng nói của đầu bên kia đã nhanh chóng truyền tới: "Tám giờ sáng ngày mai, trại tạm giam thứ hai Nghi Châu!"
Lâm Sâm ở đầu bên kia điện thoại có thái độ khác thường, một câu nói không đầu không đuôi lại làm cho Thẩm Đình Vị lập tức đứng lên từ mép giường: "Là Liên tiên sinh....."
"Đúng vậy." Tốc độ nói hơi nhanh và âm điệu lên cao của Lâm Sâm đều tỏ rõ tâm tình không thể kiềm chế thêm nữa của anh: "Liên tổng không sao rồi!"
Cho dù Thẩm Đình Vị đã có dự cảm, nhưng khi chân chính nghe được cái kết quả này, như thể tảng đá lớn đè lên lồng ngực đột nhiên rơi xuống đất.
Hơn nửa ngày trời mới nói ra được một câu: "Quá tốt rồi."
Có lẽ là Lâm Sâm đã lập tức thông báo cho Thẩm Đình Vị ngay sau khi nhận được tin tức, hiện tại đã thông báo xong thì vẫn còn phải bận chuyện khác, vội vàng để lại một câu "vậy thì sáng mai tôi đến đón cậu, Thẩm tiên sinh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt" liền cúp điện thoại trước.
Thẩm Đình Vị cầm chiếc điện thoại đã cúp máy, một lần nữa ngồi về lại trên giường, vô duyên vô cớ ngây người một hồi, nhớ ra mình còn đang tìm quần.
Lúc này cậu mới đứng lên lần nữa, cúi đầu nhìn phần bụng dưới có hơi nhô lên của mình cùng với chiếc khuy quần không thể cài lại, lẩm bẩm: "To lên rồi."
Sáng sớm ngày hôm sau, nơi chân trời bắt đầu hiện lên một màu trắng bạc, Lâm Sâm liền đến.
Đã là thời tiết của tháng tám, sáng sớm cũng không có rất lạnh.
Cái bụng 4 tháng của Thẩm Đình Vị đã rất khó để che giấu hoàn toàn, nghĩ đến trong xe sẽ không gặp quá nhiều người, cậu liền tùy ý lấy một chiếc áo phông màu trắng mặc vào, lại lục ra một chiếc quần thể thao màu xám nhạt có số đo hơi lớn từ trong tủ quần áo, lưng quần thun không còn siết chặt bụng của cậu.
Con đường đi từ biệt thự đến trại tạm giam không được xem là vô cùng gần, tính cả lúc kẹt xe ở nội thành thì khi đến nơi cũng đã là 7 giờ 30.
Thời gian vẫn còn sớm, Lâm Sâm xuống xe trước, đứng bên xe có hơi lo lắng mà đi qua đi lại, chờ đợi cửa lớn mở ra.
Lúc này ở cánh cửa của trại tạm giam đã có một vài người nhà đứng rải rác chờ đợi như thế này, Thẩm Đình Vị không tiện xuống xe, an vị ở trong xe chờ.
Cậu không nói quá nhiều về cảm giác của mình lúc này.
Liên Quyết đối với cậu mà nói là một sự tồn tại đặc biệt, rất khó để dùng bất cứ từ ngữ nào để định nghĩa mối quan hệ của bọn họ.
Thật ra theo góc độ lý trí, cậu và Liên Quyết cũng không được tính là quen thuộc, nhưng nhìn theo góc độ khách quan, Liên Quyết lại là người quen thuộc nhất với cậu ở nơi này.
Mới đầu cậu còn cảm thấy Liên Quyết là một người vô cùng tồi tệ và bá đạo, từ hành vi cho đến tính cách, đều khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy áp bức và sợ hãi khó hiểu.
Nhưng càng về sau, cậu nhận ra Liên Quyết kỳ thật là một người rất chu đáo, phần chu đáo này được thể hiện tinh tế thông qua nhiều chi tiết mà hầu như chính hắn cũng không thể phát hiện ra.
Bởi vì Liên Quyết thường hay bày ra một dáng vẻ không lạnh không nóng, cũng khiến cậu từng cho rằng Liên Quyết là một người có nội tâm thờ ơ và không hợp với tình người.
Nhưng lại có một vài lúc có thể thấy rõ một mặt tình nghĩa và chu đáo tròn trịa từ trên người hắn.
Loại cảm giác xung đột tự mâu thuẫn không ngừng này khiến Thẩm Đình Vị thường hay cảm thấy mơ màng khi nghĩ đến Liên Quyết.
Điều duy nhất có thể khẳng định đó chính là, Liên Quyết đối với cậu không xấu —— Nếu như loại đi những hình ảnh mà cậu không bằng lòng nhớ lại quá nhiều.
Trừ điều đó ra......!Còn cảm thấy buồn ngủ.
Thẩm Đình Vị quá buồn ngủ.
Những