La Vĩ Thanh thấy Lý Anh Kiệt nói bằng giọng trầm trọng nghiêm túc liền biết ngay những người tới lần này không đơn giản là những nhà sưu tầm hay nghiên cứu cổ vật thông thường. Dường như họ nắm được những thông tin quan trọng mà gã và Vũ tìm kiếm bấy lâu.
Vì vậy khi Vũ bước xuống phòng khách thì La Vĩ Thanh liền ngoan ngoãn lui về sau làm người phiên dịch.
Vũ vẫn rất tự nhiên trước cái nhìn ngưng trọng của cô gái tên Ly muội và người đàn ông trung niên đi cùng Lý Anh Kiệt.
Hắn bình tĩnh mời mọi người ngồi xuống ghế rồi với tay lấy ấm trà rót một lượt.
Vừa nhấp ngụm trà Vũ vừa quan sát mấy người khách lạ.
Mặc dù Vũ có thái độ khá lãnh đạm nhưng Lý Anh Kiệt lại không dám lỗ mãng, cũng ứng thanh ngồi xuống, chăm chú nhìn Vũ.
Vũ có dáng người thấp đậm, miệng rộng môi dày, trái tai rất lớn, hơn nữa lại đeo một cặp kính cận nên gương mặt của hắn khá chất phác thành thực. Hơn nữa Vũ có cặp lông mày rậm hơi xếch cùng một vết sẹo lớn ở chân mày bên phải kết hợp với bờ vai vuông rộng, cần cổ to chắc khiến hắn toát ra vẻ bưu hãn chứ không có chút gì gọi là tiên phong đạo cốt.
Thế nhưng những gì mà chiếc đĩa đá đã thể hiện khiến Lý Anh Kiệt không dám coi thường. Dù sao khách cũng không thể lấn chủ, Lý Anh Kiệt giới thiệu qua một lượt rồi tỏ vẻ cung kính chờ Vũ mở lời.
Vũ cũng chăm chú nhìn qua nhóm người Lý Anh Kiệt một lượt.
Lý Anh Kiệt thân mình nhỏ nhắn, bộ dáng nhanh nhẹn mà điềm tĩnh. Hai mắt sáng như sao thể hiện một trí tuệ uyên bác và kiên nghị như một học vấn gia, nhưng chỉ nhìn qua da tay, cần cổ cùng gương mặt rắn rỏi của người này cũng có thể thấy được Lý Anh Kiệt là một người vô cùng mạnh mẽ, từng múi cơ bắp không nổi cuồn cuộn nhưng lại tràn ngập lực bộc phát mạnh mẽ.
Quả là một người Văn võ song toàn, thông minh khôn khéo.
Cô gái mà Lý Anh Kiệt gọi là Ly Muội còn rất trẻ, Đoán chừng mới hơn 20. Thân mình dong dỏng, làn da trắng nõn với gò trán cao khiến gương mặt hết sức thanh thoát. Tuy ánh mắt lạnh nhạt kiêu ngạo cùng với mái tóc dài hất ngược túm lại đơn giản mà gọn gàng khiến cho người ta cảm giác lạnh lùng khó gần nhưng cách cô ta nhìn Vũ chăm chăm thì lại rất giống một cô bé gái tinh nghịch tò mò trước món đồ chơi lạ.
Người đàn ông trung niên đứng sau lưng Lý Anh Kiệt ngược lại không có gì đặc biệt ngoài sự lầm lì ít nói nhưng lại khiến Vũ đặc biệt chú ý.
Người đàn ông được Lý Anh Kiệt gọi là " Cấn huynh " này thậm chí không nhìn Vũ, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác mọi cử động của mình đều không lọt qua được tầm mắt của y.
Đây khẳng định là một cao thủ. Vũ nhận định.
Vũ đặt chén trà xuống, xòe lòng bàn tay ra.
Chiếc đĩa đá đang trôi nổi trong không trung bỗng nhiên như ruồi thấy mật, lắc mình lượn về phía bàn tay Vũ trong ánh mắt kinh ngạc của La Vĩ Thanh và cô gái tên Ly Muội.
Vũ hỏi Lý Anh Kiệt bằng một giọng đầy hàm ý:
- Ông Lý dường như rất có hứng thú với cái này? Ông Lý đã có thể nhận ra được nó, liệu có muốn tôi tặng nó cho ông coi như món quà ra mắt ?
Được La Vĩ Thanh thông ngôn lại, Lý Anh Kiệt vội trả lời:
- Món đồ này là bảo bối của ông Vũ,được chiêm ngưỡng đã khiến tôi đại khai nhãn giới, ích lợi rất nhiều nào dám có dị tâm. Chúng tôi tới đây là vì muốn gặp ông Vũ.
Lý Anh Kiệt lấy trong túi áo đưa cho Vũ một tấm danh thiếp rồi nói tiếp:
- Nghe nói ông Vũ có quan tâm đến Tiên thuật. Hiệp hội chúng tôi cũng có một vài tài liệu liên quan đến các truyền thuyết tu chân, nên muốn mời ông Vũ quá bộ tới hội sở của chúng tôi để cùng trao đổi về vấn đề này.
Vũ nghe La Vĩ Thanh dịch lại thì cười nhạt, nói thầm vào tai La Vĩ Thanh mấy câu,
La Vĩ Thanh bèn vâng dạ, quay sang nói với Lý Liên Kiệt
- Cám ơn Lý tiên sinh và quý hội đã quan tâm, nhưng hiện tại ông Vũ còn một số việc cần làm ở Bằng Tường này. Ài, mấy hôm nay cũng có một số người hữu tâm mời mọc, thành ý vô cùng, ông Vũ cũng đã đáp ứng, nên không muốn lỡ hẹn.
Mong Lý tiên sinh thông cảm. Ông Vũ cũng nói khi có thời gian nhất định sẽ sắp xếp đến tham quan quý hội. Hi vọng khi đó vẫn được Lý tiên sinh hoan nghênh.
Lý Anh Kiệt nghe La Vĩ Thanh nói, biết tên cáo béo này ám chỉ mình phải xuất ra vài phần thành ý thì mới hấp dẫn được Vũ. Bèn liếc mắt về phía Ly Muội.
Ly Muội cũng theo Lý Anh Kiệt đi làm việc đã lâu, lập tức hiểu ý.
Hai mắt vụt sáng như sao, nhìn chăm chăm vào ấm trà đặt trên bàn.
Chỉ chốc lát, ấm trà đã bốc hơi nghi ngút, thoáng nghe bên trong còn phát ra tiếng lục bục cuả nước trà đang sôi.
La Vĩ Thanh thấy cảnh tượng đó thì ngạc nhiên thốt lên một tiếng "Wa, là Dị năng "
Gã kinh ngạc đến mức quên cả phép xã giao, cứ đứng ngó chăm chăm vào Ly Muội như thể đang nhìn một thứ quái vật trong rạp xiếc. Gã thậm chí còn hơi ngả người về sau để ngó Ly Muội.
Ly Muội thấy gã ngó mình chăm chăm thì khó chịu liếc gã một cái.
La Vĩ Thanh như dê bị cọp nhìn, vội lùi về sau mấy bước.
Ly Muội vẫn không buông tha, ánh mắt nhìn La Vĩ Thanh lại lóe lên.
La Vĩ Thanh đột nhiên cảm thấy toàn thân nhộn nhạo, một cảm giác nóng nực bốc lên không sao kiềm chế được. Gã lúc lắc thân hình béo ú để xua đi cảm giác nóng bức như giòi bọ đang cắn xé cơ thể. Bộ Complet cắt riêng vốn rất thoải mái giờ như một chiếc bao tải quấn chặt lấy cơ thể La Vĩ Thanh khiến gã thấy ngột ngạt.
Mặc dù mới chỉ bị Ly Muội nhìn mấy giây mà mồ hôi trên người La Vĩ Thanh đã toát ra đầm đìa như bị người ta vứt vào nồi nước luộc.
Vũ cau mày nhìn biểu hiện của La Vĩ Thanh và Ly Muội, trong đầu liên tục tính toán.
Lúc này Lý Anh Kiệt cũng chăm chú theo dõi mọi cử chỉ, thái độ của Vũ, chẳng ai quan tâm rằng Ly Muội đã đi quá xa.
La Vĩ Thanh nóng đến trợn ngược mắt lên, cơ thể gã vốn rất béo, lớp mỡ dày thường giúp gã chống chọi với nóng lạnh khá tốt, thường thì nếu gặp thời tiết nóng nực, chỉ cần đổ chút mồ hôi là lại thấy ổn như thường.
Nhưng lần này, mồ hôi gã túa ra như suối mà cơ thể thì càng lúc càng thấy nóng lên như có ngọn lửa đốt từ bên trong.
La Vĩ Thanh bất giác đưa tay cào cấu lên cái bụng phệ của mình. Miệng không ngừng thở dốc.
Bất chợt lúc này, chiếc đĩa đá trên tay Vũ bỗng lắc mình bay thẳng lên trên đầu La Vĩ Thanh, xoay tít trong không trung.
La Vĩ Thanh đột ngột cảm thấy cơ thể mình