Vũ và La Vĩ Thanh nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt nên đám Lý Anh Kiệt chẳng hiểu được gì.
Chỉ thấy Vũ thì cao giọng nói chuyện ra chiều giảng giải, còn La Vĩ Thanh thì vẻ mặt không được thoải mái, vừa phân trần với Vũ, vừa đưa mắt nhìn về phía Ly Muội.
Rồi lại thấy gã cau mày bĩu môi liền đoán rằng tên La Vĩ Thanh này bất mãn chuyện Ly Muội suýt đốt chết gã. Vũ khuyên can đến mấy cũng không chịu bỏ qua.
Lý Anh Kiệt tự nhiên đâm bực mình với Ly Muội.
Lần này Hiệp hội vì nghe nói La Vĩ Thanh ở Bằng Tường đang giúp một người ngoại quốc triển lãm một món bảo vật. Theo như mô tả thì chiếc đĩa đá này rất có khả năng là một bảo vật của tu chân giới.
Do vậy vội phái y và hai người Ly, Cấn lặn lội từ Bắc Kinh tới đây, bằng mọi giá phải đem được món bảo vật này về Hội sở.
Lý Anh Kiệt lúc đầu còn tưởng chủ nhân của món pháp bảo này là một nhà sưu tầm hoặc là được thừa hưởng, hoặc giả có thể là một kẻ đào trộm mộ.
Khi đó thì dễ rồi, có thể dùng tiền mua lại, hoặc là bằng vào thân phận đặc biệt của mình huy động cảnh sát sở tại bắt giữ chủ nhân của món pháp bảo vì tội buôn bán cổ vật rồi tịch thu tang vật.
Thậm chí nếu cần cũng có thể dùng vũ lực đoạt lấy.
Nhưng khi Lý Anh Kiệt sử dụng Sưu Hồn Châm để thử chiếc đĩa đá, khiến nó phát ra ánh sáng liền cảm thấy một khí tức vô hình mà mạnh mẽ phát ra từ trên phòng ngủ của khách sạn. Liền biết Vũ cũng là một người tu luyện đạo thuật.
Do vậy khi Ly Muội công kích La Vĩ Thanh thì y cũng vì mải quan sát phản ứng của Vũ mà quên không tiết chế nàng.
Quả nhiên Vũ không những là chủ nhân của món pháp bảo mà còn là một cao thủ tu chân. Công phu cũng hết sức cao cường chưa thể định lượng.
Thường thì với những cao thủ tu chân, cách làm việc của Hiệp Hội * trước tiên sẽ là tìm hiểu thực lực và lập trường.
Nếu những người đó có cùng chí hướng và hợp tác, vậy tiến hành mời bọn họ tới Hội sở, sử dụng tiền tài, địa vị hoặc trao đổi một số công pháp tu luyện để câu dẫn họ gia nhập Hiệp Hội.
Nếu người đó có lập trường bất đồng, vậy đem thể hiện một chút thực lực và lợi ích để khiến họ phải đạt thành một số hiệp nghị, tôn trọng một số quy tắc. Tránh để bọn họ làm tiết lộ những bí mật hoặc gây ra những việc không đáng có.
Nhưng hôm nay thì hay rồi, vì Vũ vừa có pháp bảo, vừa có dị năng. Rất có thể còn mang trong mình nhiều bí mật liên quan đến tu luyện đạo thuật và tu chân giới. Đúng là đối tượng mà Hiệp Hội đang rất cần, có thể nói là cầu còn không được.
Thế mà Ly Muội lại không biết tốt xấu ra tay với La Vĩ Thanh quá nặng, khiến hai bên động thủ một hồi. Nhìn thái độ hai người họ nói chuyện với nhau, e rằng mọi chuyện không dễ hòa giải.
Đã vậy Lý Anh Kiệt lại cũng không dám chắc là nếu hai bên thực sự trở mặt thì với 3 người bọn họ có thể thực sự không chế được Vũ hay không.
Vừa rồi chỉ một khối năng lượng mà Vũ phát ra đã khiến y và Ly Muội phải một phen vất vả.
Tuy rằng Cấn còn chưa ra tay, nhưng Vũ cũng chưa thực sự động thủ. Lý Anh Kiệt không cách nào nhìn ra được nông sâu
Lý Anh Kiệt nghĩ đoạn liền chắp tay tạ lỗi với La Vĩ Thanh:
- Ly Muội của tôi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, lại sẵn tính hiếu thắng nên đã mạo phạm đến La tiên sinh. Cũng là Lý Anh Kiệt tôi quản giáo không nghiêm. Lý Anh Kiệt xin tạ tội với La tiên sinh, hi vọng La tiên sinh đại lượng không chấp. Ngày sau nếu La tiên sinh có việc phân phó. Lý Anh Kiệt tôi xin dốc hết sức mình quyết không dám từ nan.
Đồng thời quay về phía Ly Muội mắng:
- Ly, muội không biết trên dưới dám mạo phạm La tiên sinh đây, còn không mau tạ tội nhận lỗi. Dù La tiên sinh đại lượng không trách thì khi về hội sở, ta cũng sẽ phạt muội diện bích 1 tháng.
Ly Muội mặc dù tính tình nóng nảy cường liệt, nhưng không phải là không hiểu chuyện. Nàng biết khi nãy mình ra tay cũng hơi quá ác độc. Hơn nữa lần này là đi làm việc chứ không phải là lúc chơi đùa. Lý Anh Kiệt bắt nàng nhận lỗi cũng có lý của y.
Ly Muội rất tôn trọng Lý Anh Kiệt, không dám cãi lại.Nàng xụ mặt đi đến trước mặt La Vĩ Thanh, cúi đầu nói:
- Mong La tiên sinh không chấp.
Tuy đã nghe lời Lý Anh Kiệt nhận lỗi với La Vĩ Thanh, nhưng Ly Muội tính tình cương liệt, xưa nay ít khi phải nhận lỗi với ai. Hơn nữa lại chỉ vì một tên lưu manh béo La Vĩ Thanh này mà bị Lý Anh Kiệt mắng nên cảm thấy rất ấm ức.
Nhân lúc đứng cạnh La Vĩ Thanh khẽ lườm hắn một cái tóe lửa, nói nhỏ qua kẽ răng:
- Ngươi cứ chờ đến ngày mai, bổn cô nương sẽ đem roi đến tạ lỗi ngươi như thế nào.
La Vĩ Thanh không ngừng kêu khổ trong lòng.
Gã cũng biết Lý Anh Kiệt bắt Ly Muội xin lỗi tên lưu manh béo này là vì muốn lấy lòng Vũ nên mặc dù Lý Anh Kiệt ăn nói khéo léo, vừa mắng nhiếc nàng nhưng cũng không tỏ ra quá giận. Cái án phạt diện bích một tháng kia cũng chỉ là kiểu nói qua loa cho có mà thôi.
Mình đây đang là cáo mượn oai hùm, bây giờ được chút phong quang, nhưng nếu Vũ rời đi rồi thì hôm sau quả thật là sẽ thấy ả Ly Muội này xách roi đến tạ tội. Chỉ là không biết roi sẽ quất ai, ai phải tạ tội mà thôi.
Đúng là đàn bà và tiểu nhân chớ nên đắc tội.
Nhưng La Vĩ Thanh cũng sực nhớ đến một điều - Gã cũng chính là tiểu nhân chứ đâu xa.
Mà tiêu chí của tiểu nhân thì chính là nhân lúc đắc ý, liều mạng chiếm tiện nghi.
La Vĩ Thanh bèn lên giọng:
- Ta vốn cũng không muốn chấp nhặt với cô. Nhưng khi nãy cô dùng cái thứ lực lượng gì đó đốt ta một hồi, đã khiến ta bị bỏng vài chỗ. Giờ phải làm sao?
Ly Muội bực tức nói:
-Nói láo! Dục Hỏa Công Tâm của bổn cô nương thiêu đốt ngươi từ bên trong ra. Nếu như ngươi bị bỏng vài chỗ ngoài da, chẳng hóa ra ngươi đã bị quay thành con lợn chín bục cả bì ra rồi ư? Còn đứng được ở đây mà hoạnh họe ?
La Vĩ Thanh nghe Ly Muội nói vậy, lại nhớ đến tình cảnh của gã lúc đó quả thật thấy nóng từ bên trong nóng ra chứ không phải là bị lửa đốt như bình thường. bất giác thấy rất hiếu kì, bèn quay lại hỏi Vũ.
Vũ nghe La Vĩ Thanh hỏi, cũng gật đầu trả lời:
- Cái gọi là Dục Hỏa Công Tâm của cô ta thực ra là một loại dị năng khống chế năng lượng. Cơ thể hoặc não bộ của cô ta có khả năng phát ra sóng điện não hoặc nhân điện trên cơ thể tạo thành một loại năng lượng chấn động
Năng lượng này cũng giống như sóng Viba trong lò vi sóng vậy, khi chiếu vào người ngươi, lập tức khiến từng tế bào, phân tử mỡ, nước trong cơ thể ngươi lay động dữ dội tạo thành nhiệt.
Do đó ngươi cũng giống như miếng thịt để trong lò vi sóng, sẽ bị nóng từ trong nóng ra chứ không bị cháy bỏng ngoài da giống như bị thiêu bằng ngọn lửa.
La Vĩ Thanh nghe Vũ giải thích liền hiểu vì sao Ly Muội gọi kĩ năng đó là Dục Hỏa Công Tâm. Quả thật là