Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Khi gặp được Kiều Vĩnh, ta ngạc nhiên sững sờ.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác (1). Từ nhỏ tới lớn, bất kể cha hắn ép hắn nhịn ăn luyện võ như thế nào, đồ ngốc này cũng không gầy được bằng vào nhà lao một khoảng thời gian.
Lần này gặp mặt, hắn lại có thể biến từ tên béo trở lại thành người rồi.
Mặc dù hắn đang mặc áo tù, vô cùng nhếch nhác, nhưng ngũ quan vốn mơ hồ nay đã rõ rét hơn hẳn, lại có chút mi thanh mục tú (2).
Chỉ là loại người thích ăn đòn này, vừa mở miệng đã làm cho sự thông cảm của người khác biến mất không còn dấu vết.
Kiều Vĩnh ngồi trong góc tường, cách xa ta, cười lạnh về phía ngoài cửa: “Lâm Niệm, ngươi không phải là nghĩ đến thăm ta, thì khi ra tù ta sẽ cưới ngươi đấy chứ, ngươi nghĩ ngon lắm chắc!”
Ơ.
Tên cao to ở bên cạnh cười như không cười. Mặt ta không nén được giận: “Kiều Vĩnh, ngươi đừng có không biết phân biệt như vậy, nếu không phải nể mặt bá phụ, ta mới không thèm đến thăm ngươi.”
Hắn khinh thường, lỗ mũi phun ra một hơi: “Hừ!”
Tức chết ta rồi, ta nhét hộp cơm mang từ nhà đến vào bên trong: “Ngươi yên tâm đi, đợi ngươi ra tù, muốn cưới ai thì cưới, Lâm Niệm ta nhìn ngươi vẫn thấy chướng mắt đây.”
Nghe được câu này, Kiều Vĩnh ngớ người, đôi tay đang khoanh trước ngực cũng thả ra: “Vậy ngươi làm thế nào?”
Ta lườm trắng mắt: “Tổ phụ đã giúp ta định một mối hôn ước từ khi còn bé, có người cưới ta rồi, ngươi được giải thoát nhé.”
Mặt hắn nghi ngờ, chỉ gật đầu, đứng lên đi tới gần: “Lâm Niệm, cảm ơn ngươi đã đến thăm.”
Trên đường ra khỏi nhà lao u ám, ẩm thấp, tâm trạng của ta lại có chút phức tạp.
Không ai có thể vô lo vô nghĩ sống một đời, chỉ cần không cẩn thận một chút là tai họa có thể sẽ buông xuống ngập đầu. Kiều gia cũng tính là may mắn, người nhà của thừa tướng kia chỉ sợ đến tính mạng cũng không giữ được.
Ra tới cửa nhà lao, ta quay người, hết sức nghiêm túc cảm ơn tên cao to: “Cảm ơn ngươi, đại cá… đại nhân!” (3)
“Là ta nên cảm ơn ngươi.” Hắn cúi xuống, một bàn tay to duỗi tới đỉnh đầu ta, “Ta vốn tưởng bản thân đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ai ngờ được, trái lại thua một ván, lần đầu tiên trong đời có loại cảm thụ này, cũng khá mới lạ.”
Ớ?
Hắn đang nói gì thế? Sao mà một chữ ta cũng nghe không hiểu vậy?
Dù đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng thân thể đã rất mẫn cảm mà tránh bàn tay hắn: “Đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, xin tự trọng.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân?” Tên cao to thu tay lại, ý cười trên mặt càng rõ rệt: “Ngươi biết ta là ai không?”
“Ta quan tâm người là ai làm gì.” Nụ cười của hắn làm ta bực mình, giơ tay chống nạnh, “Ngươi là ai thì cũng không được xoa đầu ta.”
Lần trước rơi từ trên cây xuống, đó là vì cứu người. Hôm nay mặc dù xung quanh không có ai cả, nhưng Lâm Niệm ta nam tính đến mấy cũng không phải là một nam tử thật sự.
Phù.
Hắn cười nhẹ: “Ngươi...”
“Cố đại nhân!”
Phía sau truyền tới một giọng nói, ta quay đầu nhìn, là một người trung niên to béo mặc quan phục, lo lắng không yên chạy về phía tên cao to: “Cố đại nhân, xảy ra việc lớn rồi!”
Người này rất có mắt nhìn, tới trước mặt chúng ta, làm như không nhìn thấy ta, chắp tay với tên cao to: “Đại nhân, đã đào được đồ vật rồi.”
Tên cao to lập tức biến sắc, bỏ lại cho ta một câu: “Ngươi tự về nhà đi, trên đường cẩn thận an toàn.” Liền đi theo người béo kia.
Còn lại ta đứng trước cửa bối rối một mình: Cố đại nhân?
Tên cao to cũng họ