Edit: Mr.Downer
Những thứ cần kiểm tra ngày hôm sau càng nhiều, ngoại trừ tài liệu vay vốn, còn phải kiểm tra báo biểu của từng bộ phận trong ngân hàng, năm người của ngân giám bắt đầu từ buổi sáng không ra khỏi phòng họp, bữa trưa đều do Hạ Nhất Dương mua mang vào.
Thẩm Lạc ngẩng đầu lên khỏi một sấp tài liệu, vẻ mặt hắn có chút uể oải, nhìn Hạ Nhất Dương nói: “Cảm ơn.”
Hạ Nhất Dương: “Ăn cơm trước?”
Thẩm Lạc hình như hơi do dự, cuối cùng vẫn đặt tài liệu xuống, hỏi: “Cậu ăn chưa?”
Hạ Nhất Dương rất đắc ý: “Ngân hàng chúng tôi có căn tin.”
Thẩm Lạc nhướng lông mày như châm chọc, chẳng muốn trả lời câu nói khoe khoang này của anh.
Hạ Nhất Dương nhìn hắn mở hộp cơm, bày đũa, dường như sực nhớ cái gì, Thẩm Lạc lại lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp hình.
“…” Hạ Nhất Dương chịu không nổi nói, “Cậu là thiếu nữ hả?”
Thẩm Lạc không để ý đến anh, tự chụp ảnh xong mới bắt đầu dùng bữa.
Hạ Nhất Dương chống cằm ở một bên nhìn hắn ăn cơm, nhìn chằm chằm rất lâu, nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu không thay đổi gì hết vậy?”
Thẩm Lạc ngẩng mặt lên, hắn nói: “Làm sao có thể được, tôi cũng già rồi.” Đưa tay chỉ vào một bên khoé mắt, “Cậu xem, có nếp nhăn này.”
Hạ Nhất Dương lại gần nhìn kỹ, an ủi: “Mắt cậu nhỏ, nhìn không ra.”
Thẩm Lạc không thể nào vui vẻ nổi, hắn nhìn anh một chút.
Đồng nghiệp xung quanh nói đùa: “Hạ tổng cùng Thẩm xử có quan hệ tốt thế?”
Hạ Nhất Dương sửng sốt một chút, vừa định phủ nhận trả lời không có, liền nghe thấy Thẩm Lạc nói: “Ừm, chúng tôi là bạn đại học.”
“…” Hạ Nhất Dương khôn khéo không nói gì, anh yên lặng chờ tất cả ăn xong, rồi mới cầm hộp cơm đi vứt, Thẩm Lạc cũng đi ra ngoài pha trà, hai người đụng nhau tại cửa phòng uống nước, nhưng hắn không chịu nhường đường.
“Buổi tối đi đâu ăn?” Thẩm Lạc cao hơn Hạ Nhất Dương một ít, khi chen nhau vô cửa hơi có cảm giác ngột ngạt, Hạ Nhất Dương không hiểu tại sao hắn lại hỏi mình lúc này, lén lút nhìn xung quanh, qua loa nói: “Sao cũng được.”
Lông mày Thẩm Lạc giật giật: “Cậu sợ cái gì?”
Hạ Nhất Dương có chút nóng vội, giảm thấp âm thanh nói: “Cậu không phân biệt giữa công và tư sao, tốt xấu gì cũng tới đây kiểm tra, không sợ có người nghe thấy hả?”
Thẩm Lạc chép chép miệng, tựa như có chút oan ức: “Tôi là sếp, sợ cái gì.”
Hạ Nhất Dương không thể làm gì khác hơn nói: “Đi ăn lẩu?”
Thẩm Lạc: “Cậu mời?”
Hạ Nhất Dương lườm một cái, trong lòng mắng Thẩm Lạc keo kiệt mười mấy lần, cuối cùng vẫn nói: “Ừm, tôi mời.”
Lần này tan việc, Hạ Nhất Dương cũng không kéo dài thời gian, vội vã xuống bãi đậu xe, Thẩm Lạc cũng rút kinh nghiệm, không lái Tundra của hắn, hai người lên chiếc Mercedes C của Hạ Nhất Dương.
“Không hổ là lãnh đạo.” Thẩm Lạc vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Quả nhiên chạy Mercedes.”
Hạ Nhất Dương: “Tôi đây phải giữ thể diện trước mặt khách, không thể so hàng với chiếc xe khủng của cậu được.”
Lúc này Thẩm Lạc đúng là không phủ nhận.
Thực ra câu ‘nhìn xe đoán đàn ông’ cũng không sai, Hạ Nhất Dương thuộc tính cách nam nhân cứng nhắc thành thục, vì vậy lựa xe cũng trầm ổn, nhưng Thẩm Lạc thì khác, mặt ngoài lạnh lùng đều không che lấp được kích động lẫn khí chất phóng đãng trong lòng, ở trong nội thành còn nhất định phải lái một con xe bán tải để thỉnh thoảng khoe mẽ.
Ngân hàng xưa nay không bao giờ tan tầm sớm, Hạ Nhất Dương không muốn đến Hải Để Lao chờ chỗ, bèn dứt khoát vòng đường đến Đức Trang. Anh để cho Thẩm Lạc tuỳ tiện chọn món, kết quả đối phương quả thật không khách khí, gọi lên hai phần hạng A sang nhất, băng khô thật lớn đặt trên những lát thịt đỏ tươi được sắp xếp chỉnh tề, sương khói lượn lờ xung quanh, nhìn thật sự đẹp mắt.
Thẩm Lạc thành thục cầm điện thoại di động lên, Hạ Nhất Dương hết cách đánh giá thói quen thiếu nữ này của Thẩm Lạc, liền dứt khoát để mặc hắn.
Lúc ăn được một nửa, Hạ Nhất Dương không nhịn được bắt đầu nói chuyện công việc: “Trừ bao nhiêu điểm thế?”
Thẩm Lạc: “Không bao nhiêu, các cậu xử lý cũng không tệ.”
Hạ Nhất Dương cảm giác bữa cơm thứ hai này cũng đã mời, dù sao cũng phải có chút hiệu quả: “Trừ ít điểm được không?”
Thẩm Lạc đang ăn thịt loại A cũng không ngẩng đầu lên: “Vậy hối lộ của cậu cũng còn hơi ít.”
Hạ Nhất Dương: “…” Cậu phun miếng thịt trong miệng ra!!
Thẩm Lạc lau miệng: “Ngày mai cùng nhau ăn cơm tối?”
Hạ Nhất Dương nặng nề thở dài, chịu khổ cắn răng nói: “Được.”
Kỳ thực đối với Hạ Nhất Dương mà nói, mời vài bữa cơm không phải là chuyện gì to tát, trước đây anh không phải chưa từng quen bạn gái, khi đó còn không kiếm được nhiều như bây giờ, đi ra ngoài ăn cơm, tốn tiền xăng, mua quà tặng một tháng xa xỉ hết năm ngàn đều có thể, kết quả anh vẫn bị đá…
Bây giờ chỉ là đổi bạn gái thành Thẩm Lạc… Nhưng mẹ nó hắn ăn còn tốn hơn!
Lúc lén lút bật VPN lướt INS giữa giờ làm việc, Hạ Nhất Dương thực sự tức đến ói máu.
Thẩm Lạc sắp sửa thành một chủ tài khoản INS nửa chuyên về mỹ thực, hôm nay đồ Nhật, ngày mai món lẩu, ngày mốt sườn bò, rồi tới đồ ăn Tô Châu, món ngon Hoài Dương, đồ cay Tứ Xuyên, xong đến lẩu nồi thiếc lớn Đông Bắc, hơn nữa còn đăng lên lúc nửa đêm phiền muộn, trong tâm Hạ Nhất Dương nghĩ tại sao cậu nỡ lòng nào đăng những món vừa đắt vừa ngon này lên để lừa mấy cô bạn gái trước kia của cậu hả!
Liên tục mời cơm hơn nửa tháng, ví tiền lương một năm 50W+ của Hạ Nhất Dương có áp lực hơi lớn, hơn nữa anh không có cách nào oán giận ra ngoài, Thẩm Lạc chụp ảnh khoe anh lại càng không có biện pháp, thế nên không khỏi sinh ra cảm giác sỉ nhục “Ông đây tốn kém mời cậu ăn uống, cậu thì lại sống ảo khoe khoang trên mạng” trong lòng.
Còn chưa tan tầm, Thẩm Lạc đã tiến vào văn phòng của anh.
“Ngày hôm nay chúng ta đi ăn cái gì?” Bây giờ hắn càng lúc càng quen thuộc, không coi mình là người ngoài, một ngày kiểm tra tài liệu xong cũng không kiêng kỵ gì mà tuỳ tiện đặt trên bàn của Hạ Nhất Dương.
“Hôm nay trừ bao nhiêu điểm?” Hiện tại Hạ Nhất Dương quan tâm nhất chính là chuyện này.
Thẩm Lạc: “Hôm nay cho mấy cậu điểm tối đa, nói đi, nay mời cái gì?”
Hạ Nhất Dương: “……”
“Tôi nghe nói trên phố Học Sĩ có tiệm lẩu nhúng xiên que rất nổi tiếng?” Thẩm Lạc mở điện thoại, hình như đang tra bản đồ, “Chúng ta đi nếm thử chứ?”
Hạ Nhất Dương nghĩ thầm, tốt, cậu không biết xấu hổ, lại học được trò lựa chỗ ăn!
Hai người đàn ông trung niên mặc chính trang ngồi trên ghế nhựa cùng đi ăn lẩu nhúng xiên que, quả thật là một tổ hợp đặc biệt bất thường. Hạ Nhất Dương cũng còn đỡ, anh mặc áo sơ mi quần jeans, tuy rằng áo sơ mi là kiểu caro dành cho mấy ông chú, thế nhưng mặc trên người anh lại không có vẻ quá khó coi, Thẩm Lạc thì có chút bi đát hơn, hắn mặc tây trang rất chính thức, tóc còn được chải chuốt định hình, có vài sợi tóc mái rơi trên trán.
Lúc chờ nồi lẩu, Hạ Nhất Dương không nhìn nổi đành bảo hắn: “Cậu cởi áo vest ra đi.”
Thẩm Lạc bèn cởi áo vest ra, gấp gọn đặt bên cạnh, hắn mặc áo sơ mi lam kẻ sọc bên trong, so với Hạ Nhất Dương còn tao bao hơn mấy lần.
Nữ sinh đến ăn xiên que lẩu nhúng rất nhiều, có vài cô gái quay đầu nhìn hắn.
“Bình thường cậu có tập gym?” Hạ Nhất Dương rất