Edit: Mr.Downer
Thực ra Hạ Nhất Dương từ nhỏ đã là một cậu bé đặc biệt ngoan, đương nhiên chủ yếu quyết định bởi gương mặt vừa ngoan ngoãn vừa đẹp đẽ kia của anh. Như lúc mới vừa lên đại học chơi cùng Bạch Phương, anh rất thích Bạch Phương, ám muội, thăm dò, Bạch Phương cũng không ghét anh, ai lại không yêu thích một nam sinh ân cần xinh trai, hai người chơi với nhau rất vui, thế nên người ngoài liền xem bọn họ là một cặp xứng đôi.
Vì lẽ đó lúc Thẩm Lạc đột nhiên xuất hiện sau này, Hạ Nhất Dương không kịp ứng phó.
Khi đó toàn khoa đều biết hai người bọn họ, cho nên lúc truyền đến tin Thẩm Lạc và Bạch Phương cùng nhau dùng bữa ở nhà ăn, dù Hạ Nhất Dương không cố tình đi dò hỏi, cũng sẽ có người đến nói cho anh biết.
Đối với thái độ khó hiểu, tiện thể thông cảm nhưng lại vừa cười trên sự đau khổ của người khác, Hạ Nhất Dương cũng không có phản ứng gì thái quá, anh biết rõ mình và Bạch Phương không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, đối phương muốn hẹn hò ăn cơm với ai, anh thật sự không có tư cách đi quản.
Chỉ có điều anh không thể nào hiểu rõ được, sau đó sao lại kỳ lạ biến thành một nhóm ba người…
Dù mười lăm năm trôi qua, Hạ Nhất Dương cũng không lý giải được rõ ràng chuyện này.
Anh chợt nhớ tới một ngày nào đó mình đang ôn tập trong thư viện, chuẩn bị viết cho xong ba trang luận triết học Mác, lúc viết tới “Chủ nghĩa Mác có tính chất bắt kịp thời đại”, Thẩm Lạc đột nhiên đứng ở trước mặt anh.
“Cùng nhau đi ăn cơm không?” Thẩm Lạc cúi đầu nhìn anh, “Muốn ăn cái gì?” Hắn hỏi.
“Đêm nay ăn cái gì?” Thẩm Lạc ném tài liệu lên trên bàn, “Ngân hàng các cậu mỗi ngày đều tan tầm muộn như vậy?”
Hạ Nhất Dương xoa xoa mi tâm, anh thở dài: “Vầy vẫn tính là sớm, cậu đừng có than, đến lúc khai môn hồng thì cơ hội theo tôi đi ăn cơm cũng không có đâu.”
Thẩm Lạc bĩu môi, hắn than thở một câu gì đó mà Hạ Nhất Dương không nghe rõ, hai người mới đi ra khỏi văn phòng tài chính, liền gặp được Trần Hội hiếm thấy lắm mới độ kiếp hạ phàm từ lầu mười hai xuống.
Tuy rằng Trần hành trưởng là người sử dụng trung thành của ba chữ chửi bậy, là loại chỉ rít gào tuyệt đối không nói chuyện bình thường, nhưng bàn về diện mạo, Trần Hội còn thanh tú hơn Hạ Nhất Dương mấy phần.
*Ba chữ chửi bậy mà Trần hành trưởng của chúng ta hay dùng chính là TMD, nghĩa là con mẹ nó ấy. ╮(╯▽╰)╭
Thẩm Lạc nhìn thấy anh ta gật đầu xem như chào hỏi, hiếm thấy Trần hành trưởng không dùng dấu chấm than để nói chuyện: “Thẩm xử mấy ngày nay kiểm tra vất vả rồi.”
Thẩm Lạc: “Không sao.”
Trần Hội quay sang Hạ Nhất Dương: “Cố gắng phối hợp làm việc với Thẩm xử.”
Hạ Nhất Dương vội vàng nói: “Biết rõ, thưa sếp.”
Trần Hội: “Cùng nhau dùng cơm chứ?”
“Để lần sau vậy.” Thẩm Lạc mỉm cười, “Ngày hôm nay đã có hẹn trước với Hạ tổng.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Trong lòng Trần Hội nghĩ đôi cẩu nam nam mấy người giả vờ cái gì! Con mẹ nó ngày nào hai người không đi ăn với nhau hả?!!
Kỳ thực, chuyện hẹn nhau đi ăn mỗi ngày đối với Hạ Nhất Dương mà nói cũng không có vấn đề gì to tát, đàn ông độc thân mà, bình thường tan tầm cũng đều là một mình gọi đồ ăn ngoài để giải quyết, bây giờ khác cái là có thêm một người, tốn thêm ít tiền thôi.
Thẩm Lạc cũng không phải quá khó hầu hạ, cái gì cũng ăn được, dù nửa tháng trước anh tiêu tốn hơi nhiều, nhưng bây giờ cũng coi như đến giai đoạn “tình cảm ổn định” trong truyền thuyết, không cần phải mỗi ngày đi ăn nhà hàng cao cấp.
“Lúc nào Ngự Viên mới đưa nhà cho cậu?” Hạ Nhất Dương gắp một cái sủi cảo vào trong bát.
Không biết Thẩm Lạc đột nhiên phát điên cái gì, nói muốn ăn sủi cảo cùng canh thịt bò bán bên cạnh trường đại học năm đó, đều đã qua mười lăm năm, không biết có còn mở cửa hay không, đường xá xung quanh trường đại học lại khó đi, Hạ Nhất Dương lái xe cả nửa ngày mới tìm tới nơi.
Thẩm Lạc múc một bát canh thịt bò, bên trên nổi vài cọng rau thơm: “Tháng sau, các cậu cho vay là có thể đưa nhà.”
Hạ Nhất Dương: “Trang hoàng xong cả rồi?”
Thẩm Lạc lắc đầu: “Vẫn là nhà trống.”
Hạ Nhất Dương có chút sửng sốt: “Nhà trống? Cậu có thời gian trang hoàng?”
“Không có cũng phải có.” Thẩm Lạc nhìn anh một cái, “Cậu còn muốn ăn không?” Hắn chỉ mấy cái sủi cảo cuối cùng.
Hạ Nhất Dương đẩy cái đĩa đến trước mặt hắn: “Cậu ăn đi.”
Thẩm Lạc cũng không khách khí, cầm đũa của Hạ Nhất Dương bắt đầu ăn.
Hạ Nhất Dương hỏi hắn: “Cậu còn tiền để trang trí không?”
Thẩm Lạc vừa ăn vừa nói: “Không đủ thì ngân hàng các cậu lại cho tôi mượn?”
“Không phải không được.” Hạ Nhất Dương nở nụ cười, đặc biệt gian thương, “Có điều lãi suất vay trùng tu không ổn định, tôi cho cậu vay?”
Thẩm Lạc ăn xong cái sủi cảo cuối cùng, nhướng mày nói: “Như thế, là muốn tôi thiếu của cậu?”
Hạ Nhất Dương ngẩn người, anh cảm thấy lời nói này của đối phương có hơi ám muội, anh đáp cũng không được, không đáp cũng không xong, nhất thời ấp úng nghẹn lời.
Thẩm Lạc rũ tầm mắt, vô cùng bình thường thấp giọng nói: “Đùa thôi, không đủ tiền thật nhất định sẽ hỏi mượn ngân hàng của các cậu, có muốn nợ cũng là nợ ngân hàng các cậu.”
Hạ Nhất Dương lúng túng “A” một tiếng, anh nhìn Thẩm Lạc ăn hết miến trong canh, lau miệng nói: “Đi thôi.”
Hạ Nhất Dương đặc biệt chủ động đứng dậy đi trả tiền, lúc trở lại đã thấy Thẩm Lạc đang nhìn anh chăm chú.
“?” Hạ Nhất Dương cầm cặp đựng giấy tờ, “Làm sao thế? Còn chưa ăn no?”
Thẩm Lạc vô cùng trẻ con cười một lúc: “Nhiều năm qua như vậy, sao cậu vẫn ngoan như thế?”
Hạ Nhất Dương: “???”
Thủ tục vay vốn mua nhà luôn luôn rất nhanh, đặc biệt là trong thời kỳ giá phòng mỗi ngày một dạng như thế này. Vay tiền sang tên đều có nhân viên môi giới lo liệu, Thẩm Lạc chỉ cần đi ký tên.
Hạ Nhất Dương vẫn rất bận tâm chuyện trang trí nhà mới cho Thẩm Lạc, không ít lần loanh quanh chuyện này trước mặt hắn, dù sao làm được thì đây cũng là lập công trạng, lương một năm 50W+ mà không có chút tâm sự nghiệp ấy thì còn đòi làm cái gì.
“Chút tiền đó tôi vẫn có.” Thẩm Lạc bị anh lằng nhằng đến phiền, dứt khoát nói thẳng, hiện giờ hắn và Hạ Nhất Dương đang đến nhà ăn của ngân hàng SZ dùng cơm trưa, đương nhiên là vẫn quẹt thẻ cơm của Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương thấy ngỗng béo chạy mất, rất là đáng tiếc nói: “Được rồi.”
Thẩm Lạc: “Cậu có thể giới thiệu cho tôi nhóm thi công.”
Hạ Nhất Dương: “Công ty trang trí đâu?”
Thẩm Lạc: “Tôi tự mình thiết kế, cần công ty trang trí cái gì, trái lại cậu có thể đến hỗ trợ tôi là được rồi.”
“……” Thực ra Hạ Nhất Dương không muốn đi hỗ trợ lắm.
Thẩm Lạc nhìn anh một cái, nhướng mày nói: “Tháng sau các cậu muốn kiểm tra cái gì đầu tiên?”
Hạ Nhất Dương vô cùng chân chó nắm tay Thẩm Lạc, chân thành nói: “Khi nào chuyển nhà xin cậu nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đến giúp đỡ!”
Kết quả được hai ngày nghỉ hiếm có, bởi vì chuyển nhà, Thẩm Lạc thật sự tới đón anh.
Kiểu nhà của Ngự Viên rất đẹp, ba gian hướng nam, phòng khách không chỉ rộng rãi còn lấy sáng tốt.
Lúc Hạ Nhất Dương ôm thùng đi vào, phát hiện Thẩm Lạc quả nhiên thích loại thẩm mỹ như thế này, cửa sổ lớn sát đất, theo phong cách lãnh đạm*, ngoại trừ trên mặt đất trải thảm len trông có chút ấm áp, còn lại toàn bộ đều mang cảm giác lành lạnh sáng sủa.
*Chủ yếu dùng các màu trung tính như trắng và xám để trang trí, phong cách đơn giản, không gây chú ý cho thị giác. (Ảnh)
Nội thất không thoát khỏi ba màu đen xám trắng, ghế sô pha lớn đến mức nhìn thoáng qua hoàn toàn giống như một chiếc giường.
“Tôi còn nghĩ cậu vẫn chưa sắm đồ đạc trong nhà đâu.” Hạ Nhất Dương đặt cái thùng xuống, chống hông một cái, “Rất đắt đúng không?”
Thẩm Lạc đi vào sau anh, có chút buồn cười liếc mắt: “Tài khoản ngân hàng của tôi còn đủ xài, yên tâm đi.”
Hạ Nhất Dương thấy không đạt được mục đích, nhàm chán bĩu môi.
Nói là chuyển nhà, kỳ thực toàn bộ đồ đạc đều được mua mới, đồ dùng cá nhân của Thẩm Lạc cũng không nhiều, chỉ có máy tính quần áo và một ít vật phẩm hằng ngày, nhiều nhất là mấy cái máy ảnh SLR* của hắn cùng hai cái tủ lớn để đựng ảnh.
*Là máy ảnh phản xạ ống kính đơn chụp bằng phim, cần phải rửa để lấy ảnh. Còn DSLR là chụp kỹ thuật số, ảnh được lưu giữ trong thẻ nhớ.
Lần đầu tiên Hạ Nhất Dương thấy có người dùng tủ cất ảnh chụp, một cái trong đó còn bị khoá lại, chỉ có thể khiêng tủ.
Trong phòng khách, Thẩm