Tất cả bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của vài người.
Có lẽ,
Chúng ta nên gọi đó là một hồi kịch đặc sắc đi?
Một hồi kịch từ lúc vừa mới quen biết đến lúc hiểu nhau, từ hiểu nhau đến phản bội, từ phản bội đến tử vong.
Tựa như không liên quan đến phong nguyệt, không liên qua đến chân tình, chỉ là vì danh lợi ràng buộc nhân tâm…
Dù sao thì, mọi chuyện đã không còn quan trọng.
Bởi vì hồi kịch này đã đến lúc kết thúc.
Tô Mộng Chẩm không tin số mệnh,
Cho dù phải mang trăm thứ bệnh trong thân, cho dù là bệnh nan y khó chữa, nhưng gã vẫn không ngừng chống chọi số phận.
Câu danh ngôn kia của gã “Ta là Kim Phong Tế Vũ lâu, Kim Phong Tế Vũ lâu chính là ta”, rất nhiều năm sau, vẫn được các thiếu hiệp, anh hào trong chốn võ lâm, trên giang hồ tôn sùng là kinh điển.
Mặc dù kết cuộc của mình đã sớm được an bài, bố trí,
Nhưng trong một khắc khi tử vong thực sự tới, nhân vật truyền kỳ một đời này, lại âm thầm nảy sinh một tia mê hoặc trong lòng,
Vốn là, ngay sau khi Lôi Tổn chết, gã có thể kết thúc tất cả,
Tại sao còn phải kéo dài cho đến hôm nay?
Đến tột cùng là tình này đã trở thành hồi ức? Hay chỉ là lúc đó mình ngẩn ngơ?
Bạch Sầu Phi càng không tin số mệnh,
Cho tới bây giờ cũng không tin.
Y đi được đến hôm nay hoàn toàn không phải dựa vào số mệnh.
“Chí của ta tại đạp gió cưỡi mây, không nề gian khổ đợi thời cơ. Rồng bay chín tầng trời, há vì bay cao mà hối hận? Chuyển thân đăng phong tạo cực, hỏi ai không thấy thất kinh?”
Y một đường ngâm xướng một khúc ca, một đời truy tìm một giấc mộng.
Đáng tiếc, tất cả, đều trong một đêm phong tuyết, trong một khắc trượt chân, đã trở thành mộng vỡ, một hồi ác mộng.
Mộng một đêm vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Y bị quả báo sao?
Trong ngực như có một âm thanh đang cười lạnh,
Không, được làm vua thua làm giặc mà thôi!
Y luôn luôn cho rằng, một người dù có lợi hại đến đâu, chỉ cần có tình, tất sẽ vì tình mà khổ sở, vì tình mà mệt mỏi, vì tình mà khốn đốn, vì tình mà thương tổn.
Cho nên thật lâu trước đây, y đã vì mình mà chặt đứt tình.
Thế nhưng cho đến hôm nay, cái bóng hiện ra ở nơi sâu nhất tận đáy lòng, dĩ nhiên lại là…
Thì ra điều mình vẫn tìm kiếm, lại ở trong một chớp mắt ban đầu mình đã lựa chọn trốn tránh, lựa chọn bỏ qua…
Trận trốn tránh và truy đuổi này, đến tột cùng là ai thắng ai thua?
Bạch Sầu Phi tất nhiên là người thua,
Thế nhưng Tô Mộng Chẩm cũng không có thắng.
Thị phi ưu khuyết cũng không ngoài một hồi gió thoảng mây trôi, thành bại được mất cũng không hơn một thoáng hưng vong chớp mắt.
Nhớ khi xưa, nuối tiếc Tiểu Tuyết Sơ Tình Kinh Thần chỉ.
Từ nay về sau, đã không còn
thấy được Kim Phong Tế Vũ Hồng Tụ đao.
…
Bạch Sầu Phi thả Ôn Nhu.
Đồng thời tận đáy lòng cũng thở dài một tiếng: Nha đầu ngốc…
…
Vương Tiểu Thạch muốn khóc,
Nhưng hiện tại hắn không thể khóc.
Tuyết bay khắp bầu trời,
Máu nhuộm đỏ tuyết.
Giữa tuyết trắng và máu đỏ giao hoà,
Hắn nhớ tới một điệu vũ trên sông năm xưa,
Ngỡ như Bạch Sầu Phi còn đang trong điệu vũ đó.
Hắn lại nhớ tới cuộc gặp gỡ trong mưa,
Cùng với gió thu lạnh lẽo, mưa phùn mênh mông tựa như ánh đao ái luyến nồng nàn.
Giống như bọn họ đã từng chung sức cùng nhau vượt qua tháng năm tuế nguyệt, vĩnh viễn đọng lại trong ký ức, vĩnh viễn tươi đẹp.
Sự thật kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Vương Tiểu Thạch không chỉ thương tâm, mà còn rất luyến tiếc.
Mỗi người khi còn sống, đều có những nỗi tiếc nuối không thể trọn vẹn.
Mà hôm nay,
Giang sơn vẫn như tranh, y quan càng thắng tuyết,
Chỉ là tất cả đã không thể nào quay lại thuở ban đầu.
***
Cuối hẻm, trong một ngôi miếu nhỏ,
Công tử cao quý tao nhã như ngọc đang vỗ về mỹ nhân tuyệt sắc, mảnh mai mềm mại trong lòng.
Nhưng mà hắn, còn đẹp hơn mỹ nhân.
Lôi Mị tất nhiên là Quách Đông Thần của Phong Vũ lâu, nhưng đồng thời cũng là hồng nhan tri kỷ của Phương Ứng Khán.
Đều nói “Lòng nữ nhân như kim đáy biển”, rất khó để nắm được.
Lời này mặc dù đúng, nhưng không toàn diện,
Bởi vì thật ra, lòng của nam nhân, cũng không dễ nắm bắt hơn chút nào.
Phương Ứng Khán dùng bàn tay ngọc đẹp như hoa gợi lên một lọn tóc của Lôi Mị.
“Mị nhi.”
“Ừm…?”
“Một người trước khi chết sẽ nghĩ đến điều gì?”
Ngoài miếu có tuyết,
Tuyết tịch mịch thiên hạ,
Trong miếu hương khói lượn lờ,
Giống như không thuộc về trần thế.
Trước mắt là dung nhan thiếu niên vương hầu như hoa như ngọc,
Khoảnh khắc đó,
Lôi Mị chợt cảm thấy hoang mang,
Như sương như mộng, như thật như mơ.