Trở về thư phòng của Thần Thông Hầu phủ, Phương Ứng Khán đã không còn giống như lúc trong thần miếu bình tĩnh, an tường.
Trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn,
Tuy rằng Vô Mộng Nữ đã sớm lấy được “Nhẫn Nhục thần công” của Nguyên Thập Tam Hạn giao cho hắn,
Mà mấy canh giờ trước, hắn cũng từ trong tay cùng một người đó chiếm được “Sơn Tự Kinh”,
Nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn.
Mặc dù “Nhẫn Nhục Thần Công” cũng bao gồm một ít bí thuật võ lâm cũng như bí quyết tu luyện, nhưng đây chỉ là nội công tâm pháp.
Mà “Sơn Tự Kinh” lại là kinh sách chính thống của Đạo giáo, là pháp quyết chưa được ghi chép vào Vân Cấp Thất Thiêm.
(*) Vân Cấp Thất Thiêm: tên một bộ kinh sách của Đạo giáo thời Tống.
Huống chi,
Năm xưa Tam Tiên đạo nhân bị Sái Kinh bày mưu tính kế, nên đã đưa ra một bản “Sơn Tự kinh” chép sai, đảo lộn, cắt xén lộn xộn.
Sái Kinh không ngờ Nguyên Thập Tam Hạn lại có thể đảo luyện “Sơn Tự kinh”.
Gã cư nhiên lại có thể luyện một bộ kinh thiếu trang, thiếu câu, đảo lộn, chữ nghĩa không hiểu cũng học cho hiểu, chữ nghĩa không rõ cũng giải cho rõ, không thể luyện được cũng luyện thành công!
Mà nay Tam Tiên đạo nhân đã chết,
Bản gốc “Sơn Tự kinh” đã không thể nào tìm lại.
Thế nhưng “Thương Tâm tiểu tiễn” vẫn còn trong tay Vương Tiểu Thạch,
Kinh văn đã đoạt được kia… rốt cuộc có nên luyện… hay là không luyện?
Còn “Thương Tâm tiểu tiễn”, phải làm sao để đoạt được?
Nhưng hiện tại, hắn cũng khó nén hưng phấn,
– Phong Vũ lâu chỉ trong một đêm đã chết hai vị thủ lĩnh,
– Lục Phần Bán đường cũng bị Sái Kinh khống chế, nhất thời khó gượng dậy,
– Hữu Kiều tập đoàn có thể thừa cơ hội này từng bước thôn tính các thế lực kinh sư.
Hắn niên thiếu đã vào kinh,
Nhiều năm ôn thuận khiêm cung,
Mưu đồ, đâu phải chỉ có kinh sư?
Biện Lương này, đã là vật định trước trong lòng bàn tay,
Mà thiên hạ non sông gấm vóc, mới là mục đích cuối cùng của hắn.
Đương nhiên,
Trước khi đạt được điều đó,
Hắn phải từng bước từng bước diệt trừ những kẻ cản đường.
Vừa lúc, Sái Kinh truyền đến tin tức: Ngày mai uỷ nhiệm hắn và Mễ công công giám sát chém đầu Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu giữa chợ.
Như vậy chính là đẩy Hữu Kiều tập đoàn lên đầu sóng ngọn gió.
Lúc nhận được mệnh lệnh này,
Ở trong lòng, Phương Ứng Khán đã đem mười tám đời tổ tông của Sái Kinh ra “ân cần thăm hỏi” một lần!
Thật ra,
Sái Kinh lo lắng cũng không phải dư thừa,
Lão hiểu rất rõ tính tình Phương Tiểu Hầu gia, bề ngoài ôn lương như ngọc nhưng bên trong thì thâm hiểm quỷ dị.
Tuy
rằng Phương Ứng Khán bây giờ nghe lời lão tựa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó,
Nhưng một ngày nếu Hữu Kiều tập đoàn thống nhất thế lực võ lâm kinh sư,
Người thứ nhất ngủ không yên sẽ là Sái Kinh Sái Nguyên Trường!
Phương Ứng Khán dựa vào đầu giường, trong lòng tính toán trăm điều,
– ngày mai giám trảm, tất sẽ phải đối đầu với quần hùng thiên hạ,
– không cẩn thận một chút, nhiều năm mưu đồ trù tính, đều sẽ theo nước trôi,
– khi đó còn nói gì đến chuyện toạ ủng thiên hạ?
Hắn trở mình nhiều lần, trằn trọc không yên,
Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy “Huyết Hà” trên tường,
Một ý tưởng chợt loé qua trong đầu như tia chớp.
– vốn là, mình vì muốn lấy lòng Mễ Thương Khung nên mới lấy tên là “Hữu Kiều”,
– mà nay, Mễ công công đã già rồi, “Hữu Kiều tập đoàn” cũng nên đổi một cái tên mới,
– huống chi, hôm nay khác với khi xưa, nếu một ngày kia xảy ra biến cố, e rằng có hối cũng đã muộn.
…
Phương Ứng Khán chớp mắt, lại duỗi mình, đột nhiên ngồi dậy,
Đã canh ba,
Hắn đi tới giá sách ở gian ngoài,
Từ trong bóng tối lấy ra một vật.
Trong tay là một bức tượng gỗ được sơn phết, chính là loại tượng gỗ mà trẻ con hay chơi.
Một vật hết sức tầm thường có thể tìm thấy ở bất kỳ đầu đường nào, sao lại được một nhân vật hoàng thân quý tộc cất giữ cẩn thận như vậy?
Tượng gỗ kia hẳn là đã rất cũ, bởi vì nước sơn bên ngoài đã đổi màu.
Phương Ứng Khán cầm ở trong tay nhìn kỹ, ngực yên lặng khắc ghi dung mạo của người nọ.
Khi thì mỉm cười,
Khi thì thở dài,
Khi thì suy nghĩ ngẩn người.
Đồng hồ cát trong phòng đã cạn, gần đến bình minh.