Mạng của mỗi người chỉ có một cái.
Muốn giết một người không phải là chuyện rất khó.
Thế nhưng Sái Kinh lại là một người rất khó giết.
…
Một kích nếu không trúng,
Cần phải lập tức rút lui.
Nhưng mà,
Đã đi không được nữa.
…
Sáu đạo kiếm quang vung lên,
Trong bóng đêm Thục Sơn vốn là hoãn ca mạn vũ.
Như điện,
Như võng,
Vô Tình tiện tay bứt lấy một nắm lá cây, phóng ra.
Y chưa bao giờ câu nệ hình thức của ám khí.
Vào tay y,
Hoa cỏ cây cối đều có thể đả thương người.
Thế nhưng vài chiếc lá xanh tươi,
Chẳng qua chỉ có thể làm đòn mở đầu.
Dưới tình thế hiểm ác như vậy,
Có thể thật sự đối phó với kẻ địch,
Đương nhiên phải là ám khí thật sự.
Y cũng đang lưu ý.
Người trẻ tuổi nhất trong “Thất tuyệt thần kiếm”, nhưng cũng là lợi hại nhất, La Thuỵ Giác còn chưa xuất thủ.
Y cần phải, nhanh chóng, lập tức, làm một việc.
— rút lui!
Ám khí phá không,
Với đủ chủng đủ loại đủ hình dạng.
– có lượn vòng,
– có di động lên xuống,
– cư nhiên có thể vòng qua cành cây lá cây, tự bay tìm kiếm kẻ địch.
Mà mục đích chỉ có một,
– đột phá kiếm trận.
Có thể không?
Có thể!
Nếu như không có ánh hào quang rực rỡ như một nghìn thái dương kia,
Vô Tình hẳn là đã xông ra khỏi vòng vây rồi.
Một cái “Thái Dương Quang Mang”,
Đủ để biến khoảnh rừng cây nơi Vô Tình đang ẩn nấp thành tro bụi trong nháy mắt.
Huống chi là “một nghìn thái dương”!
Trong khoảnh khắc,
Đêm tối dường như trở thành ban ngày,
Thậm chí còn sáng hơn ban ngày!
…
Đối mặt với một cường địch âm trầm, lãnh khốc, tàn nhẫn như Thiên Hạ Đệ Thất,
Đổi lại là người khác có lẽ đã không chống đỡ nổi nữa,
Huống chi sau lưng còn có Thất tuyệt thần kiếm!
Vô Tình nên làm gì bây giờ?
Lúc này,
Lại có một tia kiếm quang sáng lên.
Khác với Thất tuyệt thần kiếm chính là,
Tia kiếm quang vừa xuất hiện,
Liền cắt đứt đêm tối triền miên,
Giống như một mối tình si thất lạc giữa những tháng năm nuối tiếc,
— “Si”!
Nhìn thấy kiếm quang,
Vô Tình bỗng thấy ngực ấm áp,
Lại lạnh lẽo.
— hắn đúng là vẫn tới,
Y đã kéo Kim Phong Tế Vũ lâu vào cuộc!
Nhưng tình huống nguy cấp, cũng không cho y suy nghĩ nhiều.
***
Vừa nhận được thư của Vô Tình báo huỷ bỏ kế hoạch,
Thích Thiếu Thương liền rõ ràng,
Vô Tình đã hạ quyết tâm, muốn phải đơn độc hành động.
– y không muốn liên luỵ đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Thích Thiếu Thương đương nhiên không thể để Vô Tình một mình tác chiến,
Nhưng
hắn cũng không muốn làm trái ý Vô Tình.
Cho nên chính hắn tới,
Một người,
Một thanh kiếm.
Bạch y che mặt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thích Thiếu Thương vừa xông lên,
Liền một kiếm chống lại sáu đạo kiếm quang.
Sáu cao thủ tuyệt đỉnh dùng kiếm: “Kiếm Thần” Ôn Hoả Cổn, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu.
Trong lúc nhất thời,
Kiếm khí tung hoành khắp Thục Sơn.
Thế nhưng, lúc này,
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên sinh ra một cảm giác,
– lại có địch xâm phạm.
– kẻ địch đến,
– là La Thuỵ Giác.
Lúc này Vô Tình đã tránh được công kích của Thiên Hạ Đệ Thất,
Mắt thấy Thích Thiếu Thương lâm vào vòng vây của Thất tuyệt thần kiếm,
Y làm một việc,
— bắn ra.
Vô Tình không có nội lực,
Cho nên cái búng tay bắn ra của y cũng không phải là “Đạn Chỉ thần công”,
Nhưng so với Đạn Chỉ thần công còn hiệu quả, hữu dụng.
Đó kỳ thực là một ám khí “nhìn không thấy”,
Bởi vì nó trong suốt.
Nó cũng không phải bắn về phía La Thuỵ Giác đang tập kích Thích Thiếu Thương,
Mà là bắn lên bầu trời.