Hiện tại là ban đêm,
Trên trời có ánh trăng,
Ánh trăng rất sáng.
Ám khí của Vô Tình bắn lên trời,
Tự nhiên liền bị ánh trăng chiếu sáng không sót chút gì.
Ám khí kia vừa tiếp xúc với ánh trăng,
Phảng phất giống như hấp thu tinh hoa của trăng,
Cư nhiên liền phình ra,
Hơn nữa phình ra rất nhanh,
Càng lúc càng lớn.
Đây chỉ là trong nháy mắt.
Sau một khắc,
Nó liền bùng nổ.
Một phần nhỏ văng về phía Thiên Hạ Đệ Thất và bao hành lí của hắn,
Phần lớn còn lại,
Bay về phía La Thuỵ Giác đang định rút kiếm.
…
La Thuỵ Giác vốn đang định xuất ra “Mộng Trung Kiếm” đánh về phía Thích Thiếu Thương,
Lại nghe có tiếng xé gió sau tai,
Thật giống như có một đàn ong mật côn trùng gì đó lao về phía gã.
Cái gì vậy?
Gã chỉ phải quay lại, rút kiếm,
Nghênh hướng ám khí phía sau.
– thực sự là nhiều vô kể,
– quả thật lần đầu nhìn thấy!
…
Chỉ có Vô Tình biết,
“Nguyệt Hoa Dẫn” thật ra chỉ là huyễn ảnh,
Sẽ không thực sự đả thương người.
Nếu không thì,
Lúc nãy y bắn ám khí này về phía Sái Kinh, chẳng phải là vạn sự đại cát?
Cho nên,
Nguy cơ của bọn họ kỳ thực còn chưa hoá giải,
Nguy cơ vẫn là nguy cơ.
…
Đang ở khoảnh khắc đó,
Bên trong Cửu Hoa các đột nhiên vọng ra một tiếng thét kinh hãi!
Đây rõ ràng là giọng của Sái Kinh,
– bởi vì Vô Tình nhất thời phân tâm thất thủ mà Sái Kinh thoát được một kiếp,
– lại nhờ sự yểm hộ của cao thủ bên người vội vội vàng vàng trốn vào Cửu Hoa các,
Lúc này vì sao lại hét lên như vậy?
Chẳng lẽ còn có người nào khác gây bất lợi cho lão?
Những cao thủ hộ vệ Sái Kinh ở đây nhất thời đều biến sắc,
Thiên Hạ Đệ Thất đã phi thân lao về phía trong các.
Nhưng trước khi đi,
Gã còn không quên bổ sung một chiêu “Sầu Cực quyền” về phía Vô Tình.
– đó là một bước tiến nữa của “Cừu Cực chưởng”, mỗi một quyền xuất ra đều mang theo sầu kình, đủ để giống như một dòng xuân thuỷ bắn tung toé khắp bốn phương đông nam tây bắc, đem địch nhân đánh chìm dìm chết mới thôi.
Vô Tình chỉ phải phát ra một vòng ám khí mới.
Ngay lúc y chuyên chú đối phó với “Sầu Cực Quyền”,
Một người,
Đã lặng lẽ không tiếng động lẻn đến gần.
Toàn thân gã đen tuyền,
Hắc Quang Thượng Nhân!
Gã vừa xuất hiện,
Liền xuất ra “Hắc Quang Đại Pháp”,
Mục đích là một chiêu đoạt mạng,
Không cho sống sót.
Bởi vì nguyên tắc của gã luôn luôn là: nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không động thủ. Một khi động thủ, nhất định không để người sống.
Một chưởng này,
Vô Tình không thể tránh được.
Mặc dù y rõ ràng cảm giác được nguy hiểm đang ập về phía mình,
Ngay trong nháy mắt đó y thi triển khinh công tuyệt đỉnh “Lưu Phong Sở Cập” lắc mình né ra.
Thế nhưng,
Đạo hắc
quang kia,
Đã đánh trúng bụng y.
Vô Tình không có nội lực hộ thể,
Một đòn này,
Suýt nữa làm y mất mạng.
Y kêu lên một tiếng đau đớn,
Nương theo chưởng lực, bay về phía sau hơn mười trượng.
Bên kia Thích Thiếu Thương thấy Vô Tình thụ thương,
Nhất thời đỏ mắt,
Kiếm quang xuất nhập như rồng,
Trong vòng mười trượng, đều bị kiếm phong của hắn bao phủ.
Ngay cả La Lão Yêu luôn luôn tàn nhẫn cũng không dám quá mức đến gần.
Thích Thiếu Thương đột phá kiếm trận, đang định tương trợ Vô Tình.
Đã thấy một cái bóng trắng lướt qua, thân pháp phiêu dật, khinh diệu ưu mỹ.
Người nọ lăng không bay về phía Vô Tình, lướt xuống một cái, liền nhẹ nhàng ôm lấy y.
Dưới ánh trăng,
Chỉ thấy hai mắt người áo trắng nọ thanh minh như nước,
Lúc này lại mang theo ba phần ngoan tuyệt.
Thích Thiếu Thương và hắn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng giật mình.
Thấy hắn ôm Vô Tình vào lòng, hiển nhiên là xuất thủ cứu người, nhưng trong tâm lại bất giác nghi hoặc.
Người nọ cứu Vô Tình, liền không chần chờ,
Xoay người lao về hướng chân núi,
Trong nháy mắt đã không thấy vết tích.
Thích Thiếu Thương đang định tái chiến,
Lại thấy trên núi không biết bao thuở có thêm hơn mười người bịt mặt, đang chiến đấu với thuộc hạ của Sái Kinh.
Một người ở phía sau nhỏ giọng nói nhanh: “Lâu chủ đừng lo, xem người nọ đối với Thành công tử cũng không có ác ý, chúng ta nên nhanh chóng rút lui khỏi đây thì hơn.”
Nghe giọng nói,
Là Tôn Ngư.