Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy,
Ai mà ngờ một tú bà thanh lâu ngày thường sớm đón chiều đưa, lại là một cao thủ võ lâm võ công tuyệt đỉnh?
…
Vén mái tóc mai bởi vì thi triển khinh công mà trở nên tán loạn, Kim Minh Diễm chậm rãi nói: “Ngươi chẳng phải cũng bắt chước người ta thoái ẩn giang hồ sao? Sao bây giờ lại có hứng thú quay về kinh thành?”
Người nọ ăn mặc phóng túng, vừa nhìn liền biết công tử nhà giàu, nhưng bộ dáng lại rất lười biếng,
“Tiểu chất cũng chẳng phải nhàn hạ thoải mái gì, gia sư lệnh cho cháu đến kinh thành, chỉ để nói với Nhan di ngài một câu.”
Gương mặt Kim Minh Diễm hiện lên một nụ cười trào phúng.
Nàng đã sắp bước qua tuổi năm mươi,
Tuy rằng tuổi hoa phai tàn, nhưng phong thái vẫn còn đang,
Khiến người ta rất dễ dàng liên tưởng được tướng mạo của nàng thời tuổi trẻ,
– là loại tư thái xinh đẹp đến mức vô pháp tưởng tượng nào?
– lại là dáng vẻ thướt tha chấn động lòng người đến nhường nào?
“Sư phụ ngươi?… Y còn có mặt mũi sai ngươi tới gặp ta?”
Nàng hừ lạnh một tiếng, rồi lại châm chọc nói: “Bản thân mình dâm tiện vô sỉ… Dạy ra một đôi đồ đệ cũng học theo cùng một giuộc… Bày đặt không ở đó ôm mộng đẹp, chạy tới kinh thành tranh giành đống bùn nhơ này làm gì!”
Sắc mặt Phương Giác Hiểu phát lạnh: “Nhan di, ngài và sư phụ có ân oán tình thù gì cũng đã là chuyện năm xưa, việc gì cứ phải nhớ mãi không quên!”
Kim Minh Diễm cười khẩy: “Sư phụ ngươi còn có lỗi với ta, thân làm đồ đệ lấy tư cách gì mà đánh giá trưởng bối?… Nói đi, họ Cố muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt Phương Giác Hiểu hoà hoãn hơn một chút, nói: “Sư phụ biết mọi hành vi của Nhan di cho tới nay đều là vì khôi phục Thánh giáo… Năm xưa sư phụ rời khỏi giáo thoái ẩn giang hồ, chưa từng báo đáp ơn tri ngộ của giáo chủ, cảm thấy rất xấu hổ. Ngài lệnh ta xin khuyên Nhan di một câu ‘Thiên hạ hôm nay, đã không còn là thiên hạ khi xưa, đâu đâu cũng đều bị phường trộm cướp lợi dụng. Kinh thành này cũng không phải chỗ an toàn, không bằng sớm ngày rút ra…’.”
“Người khác đều là phường trộm cướp? Chỉ có y mới là người tốt? Năm xưa bọn họ vui vẻ tiêu dao, đâu hề để ý ta sống chết ra sao!”
Lời này nói ra, nàng liền cảm thấy trước mặt tiểu bối mình đã có chút
lỡ lời, nhưng nàng vẫn chậm rãi ngâm: “Thu thuỷ long lanh soi mắt trong, Trời xanh nước biếc đẹp nao lòng. Sớm quen giang hồ bao sương gió. Nghênh ngang cất bước hướng bão giông.”
Ngâm xong, nàng nói như đinh đóng cột: “Tiểu tử, ngươi quay về nói cho Cố Tích Triều, năm xưa Nhan Tiếu Hoa ta xem như không may, dù là bị người bỏ rơi, cũng không tới lượt y hết lần này đến lần khác chọc vào vết thương của ta!”
Phương Giác Hiểu nhìn nàng một lát, lấy tay che miệng, ngáp một cái.
“Nếu Nhan di đã quyết như vậy, tiểu chất không còn gì để nói. Kinh thành sóng to gió lớn, mong rằng ngài tự bảo trọng.”
***
Lúc nàng nhảy ra khỏi cửa sổ, y vẫn lẳng lặng ngồi dưới đèn, giống như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì với mình.
Ánh sáng chiếu lên mặt y, lên tóc lên người, phủ nên một vầng hào quang vàng nhạt.
Ngọn lửa không ngừng nhún nhảy, tựa như giang hồ kia chớp mắt đã biến đổi vô chừng.
…
“Nếu đã tới, vì sao không vào?”
Tay chống má, y thản nhiên hỏi vọng ra ngoài.
Người nào ở ngoài kia?
…
Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ đứng, một lúc lâu không nói gì.
Người trước mắt này, thật là Cố Tích Triều?
Dung mạo tuấn mỹ năm xưa dường như đã có phần hao mòn vì tuế nguyệt phong sương,
Chỉ có tóc mai như đao khắc, mi như tranh vẽ, không phải y thì còn là ai?
Mà đôi mắt đen bóng như sơn mang theo mấy phần tà mị năm xưa, lúc này đây đang nhìn mình, nửa như đùa cợt.
…
Y nhìn người kia đứng lặng tại cửa, nhướng mày, nụ cười hờ hững như không,
“Đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt hoàn toàn thoải mái tự nhiên, không hề có chút giả vờ.
Thích Thiếu Thương không tự chủ được bước vào trong phòng một bước, thấp giọng hỏi: “Thật sự là ngươi?”
– thật sự là ngươi?