Đã qua canh ba, nhưng đèn đuốc ở Kim Ngọc Mãn đường vẫn sáng trưng.
Vốn nên như vậy,
Cuộc sống của thanh lâu chính là như vậy.
Suốt đêm ca múa, say sưa cho đến bình minh, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son…
Nhìn ánh đèn kia,
Kim Minh Diễm bỗng nhiên cảm thấy một loại mệt mỏi rã rời chưa từng có.
Nàng đã sắp đi tới cửa, nhưng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
– rất yên tĩnh!
Thường ngày nơi này vô cùng ồn ào náo nhiệt, giờ đây lại bị yên tĩnh bao phủ.
Lòng Kim Minh Diễm không khỏi căng thẳng, do dự một lát, cuối cùng nàng vẫn đi vào.
…
Đèn đuốc sáng trưng nhưng trong đại sảnh chỉ có một người.
Một người thanh niên ngồi trên luân y,
Y mặc áo trắng, làn da tái nhợt nhu nhược, gương mặt hoàn toàn không có huyết sắc.
Bởi vì,
Y đang mắc bệnh nặng.
***
Khó trách hôm đó mình cứ thấy thiếu niên áo trắng kia trông quen mặt…
Thì ra là vì y và Vô Tình lại giống nhau như vậy!
Chỉ có điều hai chân thiếu niên kia hoàn toàn bình thường, nên mình mới nhất thời sơ ý…
…
Kim Minh Diễm nở nụ cười thật tươi,
“Đại bộ đầu tối nay quang lâm, thực sự khiến cho chỗ nghèo hèn này cũng được dính hào quang. Nhưng không biết những vị khách khác…”
“Bọn họ đều đi.”
“Đi… rồi?”
“Đông người ở đây… Có nhiều bất tiện, nên Vô Tình đã thỉnh bọn họ rời đi.”
“Có nhiều bất tiện? Ý của đại bộ đầu là… Chẳng lẽ Kim Ngọc Mãn đường của ta xảy ra án mạng gì sao?”
Ánh mắt Vô Tình như điện, đảo qua gương mặt của nàng,
Mắt trong như nước, nhưng lạnh lẽo bức người!
Chỉ nghe y chậm rãi nói: “Kim mụ mụ, có thể cho tại hạ xem qua cánh tay phải một lần chứ.”
Kim Minh Diễm nhắm mắt lại,
– năm xưa Cơ Dao Hoa chết dưới tay Vô Tình, vị công tử bạch y này sao lại không biết việc ba thánh nữ của Ma Ni giáo có một bí mật nằm trên cánh tay phải?
– quả nhiên là mình quá sơ sót!
Nàng cắn răng, rồi lại cúi đầu nở nụ cười,
“Thật không ngờ ngày này lại tới chậm như vậy…”
“Nhan Tiếu Hoa ta ẩn thân ở kinh thành gần hai mươi năm, cư nhiên ngày hôm nay mới có người tìm tới cửa…”
Nhất thời, khiến người ta cũng không rõ là nàng đang giận hay đang oán?
Thu lại nụ cười, Nhan Tiếu Hoa nghiêng mặt đánh giá Vô Tình: “Có điều ta cảm thấy rất tò mò, đại bộ đầu một mình đến đây, rốt cuộc ngài đã nắm chắc bao nhiêu phần là sẽ bắt được người?”
Lời chưa dứt, hai tay áo nàng đồng loạt vung lên, công kích Vô Tình!
…
Sắc mặt Vô Tình nghiêm túc lạnh lẽo,
Ánh mắt của y còn lạnh hơn.
Ngón giữa bàn tay trái khẽ nhịp trên tay vịn luân y.
Tay phải phất nhẹ, sáu mũi ám khí nương gió bay khỏi ống tay áo.
Rõ ràng là Nhan Tiếu Hoa ra tay trước, nhưng ám khí của Vô Tình đã lấy khí thế không gì sánh kịp ập tới, tay áo nàng nhất thời bị phong toả.
Lập tức,
Tay trái Nhan Tiếu Hoa
phất một cái giữa không trung, định ngăn cản ám khí, tay phải lại thuận theo thân hình hơi nghiêng, ống tay áo dài bắn thẳng ra, một luồng lực như bão táp ập về phía Vô Tình.
Vô Tình không hề nhúc nhích.
Y đã không cần phải động nữa.
Bởi vì,
Ngay lúc y phóng ra ám khí, đồng thời ngón tay cũng gõ nhẹ lên tay vịn luân y một cái, trận chiến này đã định ra kết cục.
– “Phi Hoa Cộng Vũ” của Nhan Tiếu Hoa tuy rằng hung ác mãnh liệt, nhưng chung quy vẫn có kẽ hở…
– nếu đã hạ quyết tâm một mình đến đây, tất nhiên y phải nắm chắc phần thắng…
Nhưng mà,
Ngay lúc Vô Tình đã nắm chắc thắng lợi,
Trong sảnh đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang.
– một đạo kiếm quang xanh biếc.
Một người,
Một thanh kiếm,
Ngăn giữa Vô Tình và Nhan Tiếu Hoa.
Dưới ánh đèn,
Y mặc một thân áo trắng hơn tuyết.
Đầu mày lãnh đạm,
Ánh mắt ưu lo,
Thật giống như tuyết trắng trên núi cao, di thế mà độc lập.
Mang theo một loại lãnh ngạo và ưu sầu tịch thiên mịch địa, chẳng cần thế gian đồng tình.
***
“‘Mộng Ký Giang Nam’ quả nhiên là do ngươi lưu lại…”
Nghe xong lời này,
Cố Tích Triều khẽ nhướng mày: “Làm lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu, quả nhiên cũng thông minh ra một chút.”
“Vì sao ngươi lại…”
“Không có vì sao. Ân nhân của ta nói, ta nghe theo mà thôi.”
Thích Thiếu Thương không hỏi người kia là ai, tuy rằng hắn rất muốn hỏi,
Hắn cũng rất muốn hỏi mấy năm qua Cố Tích Triều đã đi đâu? Đã sống như thế nào?
Nhưng hắn không hỏi.
Bởi vì,
Hắn hỏi không nên lời.
Dường như đoán được tâm sự của Thích Thiếu Thương, trong mắt Cố Tích Triều không khỏi hiện lên một chút giễu cợt,
“Không biết là ta may mắn hay là bất hạnh, ông trời lại khiến ta tìm được một lối thoát giữa lúc cùng đường mạt lộ… Muốn chết… Cũng chết không được.”