" Ăn cơm đi!" Tô Li nhìn nàng một cái, chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
Trên bàn có hai chén cháo, mấy đĩa dưa muối, còn có hai cái bánh bột bắt khô quắp, một chút dư thừa đều không có.
Tiểu nha hoàn Bạch Cần không ăn được, Bạch Cần không tin được, Tô Li luôn cẩm y ngọc thực như này sao có thể nuốt trôi.
" Thiếu gia, người chịu khổ rồi!" Bạch Cần trên mặt tràn đầy chua xót.
Tô Li nhướng mày, mấy thứ này đối với nàng cũng không phải rất khó ăn, khi nàng còn là Lý Tử Câm, cũng chỉ có thể ăn chút cháo trắng rau xào, mùi vị nồng quá nàng cũng không ăn được.
Cũng chẳng cảm thấy cực khổ gì.
Tô Li đang định nói gì đó, nàng chấc mắt, thoáng thấy vài bóng người, lời nói tới bên miệng lại nuốt xuống.
" Ăn đi!" Tô Li dùng đũa gắp thức ăn cho Bạch Cần, Bạch Cần đưa mắt nhìn nàng lại thấy trên mặt nàng một mảng chua xót.
" Dù khó ăn, cũng phải sống sót!" Tô Li dứt lời, dùng đũa gắp một miếng dưa muối đến bên miệng, đem đồ ăn nuốt xuống như đang ăn dược.
" Thiếu..."
" Thế này là thế nào?" Câu thiếu gia của Bạch Cần còn chưa có nói xong đã nghe thấy một thanh âm cực kỳ uy nghiêm.
Nhấc mắt liền thấy Tô lão gia Tô Thái nhà nàng cùng Thôi ma ma một trước một sau bước đến.
Thôi ma ma trên mặt có chút thấp thỏm, không dám đưa mắt liếc Tô Thái.
" Không phải nói nghiệt súc này trúng độc, không sống lâu được sao?" Tô Thái sắc mặt cực kỳ khó coi, vung tay áo, liền xoay người sang chỗ khác, chỉ vào kia Thôi ma ma nói.
" Lão nô...!Lão nô..." Thôi ma ma giật giật môi, không biết nên giải thích ra sao.
" Ta thấy nghiệt súc này sống còn tốt chán! Còn dám cố tình làm ra vẻ mà lừa ta, có phải hai người các ngươi không muốn sống nữa không?!" Tô