Tô Thái nửa tin nửa ngờ nhận lấy phong thư của Tô Li, vừa mở ra sắc mặt liền đại biến.
Trong thư ghi rõ, Tô Li trúng độc mãn tính, độc dược thâm nhập vào sâu cơ thể, nếu bất cẩn chút nữa mạng cũng chẳng còn.
Ngay cả sẹo trên mặt Tô Li cũng do độc tố mà thành.
" Ai viết cái này?" Tô Li không hiểu biết y thuật, Tô Thái cái này rõ ràng, nhìn chữ cũng biết không phải do nàng viết.
" Đại phu viết! Hắn còn nói hắn tên Chu Dịch!" Tô Li nghĩ nghĩ liền nói.
Không ngờ nàng vừa dứt lời, biểu tình trên mặt Tô Thái tức khắc trở nên không bình thường.
Tô Thái cầm lấy phong thư, cẩn thận mà nhìn, phát hiện chữ viết này thật quen mắt.
Chữ của Chu thần y, hắn đã may mắn được chiêm ngưỡng một lần, lại vì chữ viết kì lạ mà càng ấn tượng.
Đây, đúng thật là chữ viết của Chu thần y.
Tô Li nhìn biểu tình trên mặt Tô Thái, chắc chắc là tin rồi!
Trong kí ức của Tô Li thực sự có nói Tô gia thái tổ trước đây bệnh nặng, được Chu Dịch khi ấy còn trẻ chữa trị cho, tuy lúc ấy Chu Dịch vẫn còn niên thiếu nhưng tay nghề đã vang danh thiên hạ.
( Không hiểu lắm bịa tí nhưng căn bản ý cũng như này ????)
Cha nàng, Tô Thái cũng được chiêm ngưỡng y thuật của Chu Dịch.
Vậy nên, nàng không ngại đánh cược thử xem, cha nàng có hay không còn ấn tượng với Chu Dịch.
Nhìn biểu tình này của Tô Thái, lòng nàng an tâm rồi.
" Cha! Người xem, đại phu nói sẹo trên mặt hài nhi là do có độc tố mà thành!" Vệt sẹo trên mặt Tô Li được điều trị lâu vậy cũng phai nhạt đi nhiều.
Tuy vẫn còn chút dấu ấn nhưng khác hẳn trước kia.
Tô Thái cũng để ý đến.
Như vậy, Tô Li không phải lừa hắn.
"