“Thiếu gia?” Bạch Cần không biết vì cái gì, thấy thiếu gia nàng mang một bộ biểu tình như vậy, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.
“Hắc hắc.” Tô Li cười toét miệng với nàng
……
“Thiếu gia, như vậy không ổn cho lắm đi? Nếu như bị lão gia phát hiện……” Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Cần đứng bức tường ở hậu viện, bộ dáng như sắp khóc nhìn Tô Li.
“Hừ, ngươi không nói ta không nói thì ai biết được?” Tô Li đứng ở đầu tường thượng, cười với Bạch Cần một chút, nụ cười kia cực kỳ lóa mắt, chỉ là Bạch Cần bây giờ chẳng có tâm trạng thưởng thức.
Nàng biết ngay mà, thiếu gia cười như vậy với nàng, nhất định sẽ không có chuyện tốt!
" Bạch Cần, ta đi rồi, ngươi ở nhà cứ từ từ đợi, nếu có chuyện gì, nhớ che giấu cho ta đấy!" Tô Li liếc mắt nhìn Bạch Cần một cái, liền xoay người sang chuẩn bị đi chỗ khác.
Nghĩ nghĩ, nàng lại quay người lại.
“Nếu là thật không che dấu được, ngươi cứ việc nói thẳng ra, ngàn vạn đừng ôm tội vào người, nhớ kỹ đấy!”
Bạch Cần, nha đầu này là một người tính tình thành thật, Tô Li nghĩ nghĩ vẫn là phải dặn dò nàng một câu.
Nói xong, lúc này nàng mới từ trên vách tường nhảy xuống.
Hậu viện này ở gần sân sở trụ của Tô Li, ngày thường rất ít người đi qua, đương nhiên sẽ không có ai nghĩ đến, Tô Li sẽ từ nơi nhảy nhảy xuống.
“Thiếu gia!” Tô Li vỗ vỗ tay mình, vừa nhấc mắt, liền thấy Thôi Đan đứng ở trước mặt nàng...!
Thôi Đan là con trai độc nhất của bà vú muôi Thôi ma ma, cũng coi như là người đối xử tốt với Tô Li.
Lần này Tô Li đến chỗ này, Bạch Cần đi theo đi không thích hợp, Tô Li nghĩ một chút thì gọi Thôi Đan này tới.
“Đi thôi, đi đến mềm hương uyển.”
Thôi Đan nghe Tô Li nói xong, trên mặt xẹt qua một mạt do dự, nghĩ nghĩ, vẫn