Lam Thủy Yên nghe Tô Li nói xong, sửng sốt một chút, nàng chưa kịp phản ứng gì đã thấy Tô Li nói thêm.
" Hảo!" Tô Li mỉm mỉm cười, từ trong ngực áo lấy ra tờ giấy lúc nãy nàng vừa viết, nói:
" Vừa hay, ta cũng có một vế đối!"
Lam Thủy Yên nghe vậy, biểu tình trên mặt thay đổi trong chớp mắt, liếc xuống nhìn Tần Mộ Băng ở dưới.
" Thủy Yên cô nương từ từ mà xem." Tô Li đưa tờ giấy theo hướng tay Lam Thủy Yên, theo sau mà cười.
Nàng cười lên, đôi mắt đào hoa câu hồn híp lại, nhìn càng thêm tuấn mĩ vài phần.
Thấy Tô Li đưa như vậy, Lam Thủy Yên liền nhận lấy tờ giấy, khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt.
Đúng là trước đây nàng có một câu thơ đối, nhờ nó mà nàng còn có chút thanh danh, sau khi lọt vào mắt Tần Mộ Băng, chuyện này đã bị nàng bỏ qua từ lâu.
Bởi vì cũng chẳng ai muốn động đến nữ nhân của Tần Mộ Băng.
Thế mà hôm nay lại có một kẻ lỗ mãng như vậy...!
Lam Thủy Yên nhìn Tô Li, sắc mặt không tốt lắm, khi nàng vừa đánh mắt xuống tờ giấy trên tay, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Này...!Này chỉ là viết chút thôi sao?!
Lam Thủy Yên thường sẽ không thất thố như vậy vì nàng trăm triệu không nghĩ đến sẽ có một người viết ra câu đối khó như vậy đối nàng.
Phải biết rằng, năm đó, không ít tài tử nổi tiếng trong kinh cũng bó tay trước câu đối của nàng.
Thật lâu sau, cũng có vài người đối lại được