" Đi thôi!" Chu Uý nói.
Mọi người ai cũng biết vị này thiết diện vô tư, nhưng có một điểm là dầu muối đều không ăn.
" Thiếu gia..." Thôi Đan lần này bị doạ sợ, còn có một tiếng hoàng thượng của Thẩm Trường Thanh hắn đều nghe rõ ràng.
Hắn giương khuôn mặt không chút huyết sắc ngơ ngác nhìn Tô Li, trong trường hợp này, hắn cũng không biết phải làm sao mới tốt đây.
" Không có gì." Trong mắt Tô Li xẹt qua tia phức tạp, nếu chuyện này đã nháo đến Tần Dạ Hàn rồi, không đi cũng không được, chỉ là không biết sự việc có phát triển theo mong muốn của nàng hay không.
" Về xem cha ta hạ triều chưa, đem chuyện hôm nay, kể rõ ràng với cha ta." Tô Li để lại bên tai Thôi Đan một câu như vậy.
" Tô công tử?" Bên kia Chu Uý đã lên tiếng thúc giục.
" Nhớ đấy! Nhất định phải nói ngươi không ngăn được ta." Tô Li nhìn Thôi Đan thật sâu, Tô Thái là người nói đạo lí, hẳn cũng biết Tô Li là người như thế nào.
Bình thường cũng không giận chó đánh mèo với hạ nhân, Tô Li bảo Thôi Đan nói cho Tô Thái, cũng không muốn để Thôi Đan phải liên lụy.
Thôi Đan còn chưa kịp trả lời đã thấy Tô Li xoay người hướng Chu Uý, cùng đám người Tần Mộ Băng biến mất trước mặt.
...............!
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
" Hoàng thượng, Thế tử gia và Tô công tử tới!" Thư phòng yên tĩnh vô cùng, Tần Dạ Hàn buông tấu chương trong tay xuống, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Người vừa lên tiếng là tâm phúc của hắn, Hoàng Bồi Sơn Hoàng công công.
Hoàng Bồi Sơn thấy hoàng đế trên mặt không cảm xúc, nhìn không thấu, trong lòng cũng hơi e ngại, rũ rũ đầu.
" Cho bọn họ tiến