Cả người Tô Li cứng lại trong phút chốc.
" Hoàng...!Hoàng thượng đang nói gì vậy?" Thanh âm của nàng thấp xuống dễ thấy, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Dạ Hàn, rũ mắt xuống.
Tầm mắt hắn xẹt qua khuôn mặt nàng.
Hắn đột nhiên điểm mặt nàng, hỏi: " Ngươi có biết tội khi quân xử như thế nào không?"
" Hoàng thượng!" Tô Li nghe vậy tức khắc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
Nàng không ngờ Tần Dạ Hàn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Viêm độc đúng là một độc dược khó giải quyết vì người trúng độc khuôn mặt sẽ chậm rãi mà thối rữa mà người giải được độc này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà sẹo trên mặt Tô Li đã có từ lâu, hơn nữa nhiều người nghĩ nàng từ khi sinh ra đã có vết sẹo này.
Cho nên trước nay nàng cũng không chú ý vấn đề này.
Chỉ là...!
" Thỉnh Hoàng thượng thứ tội!" Lúc này Tô Li cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng cũng biết Tần Dạ Hàn cực kì thông minh, nên trực tiếp nhận tội cho nhanh.
Khỏi nhiều lời.
" Thứ tội?!" Tần Dạ Hàn không lạnh không nhạt buông lỏng tay ra, đứng thẳng lên cao cao tại thượng mà nhìn Tô Li.
" Tiểu nhân mạng lớn, từng may mắn được Chu thần y cứu mạng." Tô Li không đợi Tần Dạ Hàn nói gì, nói luôn mọi chuyện.
Lúc nói chuyện, nàng hơi nâng mí mắt thấy Tần Dạ Hàn đã lui về ngồi ở long ỷ phía sau long án, thần sắc mặc danh.
" Chu thần y đi khắp nam châu bốn bể, lúc hắn đi tiểu nhân cũng không rõ cho nên hắn đi đâu,