Tô Li một thân áo đỏ rực thêu hoa lụa, đầu đội bạch ngọc quan, bộ dáng phong lưu tiêu soái vô cùng.
Nhìn khuôn mặt nàng ai cũng bất ngờ, vết sẹo của nàng chỉ còn vệt nhàn nhạt, gần như không thấy nữa, ai cũng thấy được khuôn mặt thật sự của Tô Li.
Khuôn mặt đó anh tuấn cực điểm!
Đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, khuôn mặt sắc sảo, còn có đôi môi mỏng hồng kiều diễm.
Nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ toàn bộ dáng tà tứ mê hoặc người.
Nàng tiến tới đứng bên cạnh Tần Mạc Châu, so với đệ nhất mỹ nam kinh thành Hoài Vương điện hạ còn còn mỹ lệ hơn ba phần.
Không sai, chính là mỹ lệ hơn!
Một nam nhân dùng từ này có vẻ không phù hợp nhưng để nói Tô Li thì không còn từ khác để diễn tả.
Nhất thời, mọi người bị bộ dáng yêu nghiệt này của nàng làm cho kinh ngạc, không ai nói nửa lời.
"À!"
Trong lúc mọi người không nói gì, Tô Li không ngần ngại lên tiếng, giống như phát hiện ra điều gì đó.
Nàng khép quạt xếp của mình lại, nói:
"Ta biết rồi!"
"Ngươi biết cái gì?"
Trước mặt bao nhiêu người lại mê mẩn nhìn một nam tử, Tần Mạc Châu phản ứng lại, khó chịu đáp lại lời Tô Li.
"Chắc là Tĩnh an hầu chọc Vương gia và tiểu Vương gia không cao hứng."
Tô Li gật gật đầu, nói một câu không thể hiểu được.
Thẩm Trường Thanh trong phòng bỗng bị điểm danh, mặt ngẩn ra.
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
Tần Mộ Băng phản ứng lại, tức giận, nào còn để ý Tô Li lớn lên bộ dáng mỹ lệ như vậy.
"Chẳng lẽ tiểu Vương gia không biết sao, bào đệ của Tĩnh an hầu rất ái mộ Thủy Yên cô nương, nghe nói có bạc là tính tặng Thủy Yên cô nương bảy tám thứ kìa!"
Tô Li làm bộ kinh ngạc nhìn Tần Mộ Băng, cười như không cười.
Nghe giống như Lam Thủy Yên và đệ đệ Thẩm Trường