Chuyển ngữ: WanhooBan đầu là đi tìm dịch thể gen, thế nhưng đã lâu như vậy vẫn không tìm được dịch thể gen nên đội viên cũng phân tâm.
Lại thêm ông chú y tế nói Kẻ điên đã chết, dịch thể gen cũng không còn, vậy là nhóm Cô Lang quyết định trở về.Quan trọng hơn là dọc đường ngày càng gặp nhiều xác sống, xác sống biến dị cũng càng nhiều.
Giờ đã gặp ba con xác sống biến dị rồi, mà những con xác sống biến dị này còn có thể triệu tập những con xác sống khác.Tổ đội chống trả rất khó khăn, vậy nên cả đội đều nhất trí quyết định trở về.
Ờ nhưng mà điều khiến Ninh Thư không hiểu đó là ông chú về cùng làm gì, tự chui đầu vào lưới à?“Dậy đi Hoa Đóa Nhi.” Ông chú y tế khều Ninh Thư bằng chân, Ninh Thư tỉnh giấc, dụi mắt vào trong xe với ông chú y tế.Sồ Phượng định ngồi ghế phụ nhưng bị Ninh Thư tranh trước, Sồ Phượng trừng mắt lườm cô rồi ngồi vào ghế sau.Dọc đường đi Ninh Thư cảm thấy gáy cứ lành lạnh, khỏi nghĩ cũng biết là ánh mắt của Sồ Phượng.Giờ Ninh Thư đã xác định sự chú ý của Sồ Phượng đã chuyển qua người ông chú, vả lại cũng không dưới một lần Ninh Thư nghe thấy Sồ Phượng và Cô Lang cãi nhau.
Gì mà có phải em muốn phản bội tôi đúng không bla bla, câu tiếp Sồ Phượng bảo nói vớ vẩn, làm gì có bla bla.Dẫu vậy người trong cuộc là ông chú y tế vẫn thản nhiên như không xảy ra chuyện gì, nên thế nào vẫn thế ấy.Như thế càng khiến Cô Lang cay đến ngứa ngáy, không dưới một lần muốn giết ông chú.Dĩ nhiên Ninh Thư không muốn ông chú gặp chuyện chẳng lành, ngày ông chú gặp chuyện chẳng lành, cô cũng nối gót không may, không thấy ánh mắt Cô Lang nhìn cô đều ngập trong sát ý à?Ông chú y tế đang lái xe bỗng không vui, bình tĩnh nhắc nhở: “Lại có xác sống.”Không khí trong xe lập tức trở nên ngột ngạt.“Mẹ kiếp vẫn chưa hết à.” Lang Chu chửi một câu, không biết đã gặp bao nhiêu xác sống trên đường rồi.Tất cả mọi người đều có ảo giác thế giới chỉ còn lại mấy người họ sống.Sự thật là không gặp bất kỳ ai, xác sống này sống thế nào nhỉ?Vật tư sắp hết, đạn thì không có, giờ Ninh Thư toàn giết xác sống bằng rìu, bằng phang gậy vào đầu.Trong đội chỉ có mình ông chú y tế có súng nhưng anh ta không có ý định san sẻ người khác, cùng lắm là khi trông thấy Ninh Thư sắp bị xác sống cắn mới giúp một tay, còn vẫn luôn mặc kệ những người khác.Ông chú y tế mới nhắc có xác sống đến, không lâu sau đã nghe thấy tiếng gào thét, xác sống xung quanh ùn ùn kéo đến bao vây lấy xe.Ông chú y tế đạp chân ga hờ hững, phi thẳng đến xác sống ngăn cản trước xe, sau đó nghiền qua rất vô tình.Ninh Thư bị xóc đến nôn mửa.“Uỳnh” một tiếng, mui xe có tiếng đập lớn, cả xe rung lắc mấy cái.Mọi người đều không vui, lại gặp xác sống biến dị rồi.Sao nhiều xác sống biến dị thế.Ninh Thư nhìn sang ông chú y tế, mặt ông chú vẫn dửng dưng nhưng cánh môi đang mím chặt biểu hiện anh ta đang rất khó chịu.Ninh Thư hỏi ông chú y tế: “Chú ơi hay là chúng ta xuống làm thịt xác sống biến dị trước đi.”“Hoa Đóa Nhi, không có não thì đừng nói luyên thuyên, ở ngoài nhiều xác sống như thế, ra ngoài sẽ bị xác sống bao vây ngay, còn cả xác sống biến dị nữa, em muốn mọi người đi chết à.” Sồ Phượng lạnh mặt nói.Cô Lang và Lang Chu đều nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt không mấy vui vẻ.Ninh Thư chau mày bảo: “Giờ xác sống biến dị ở trên, nếu làm hỏng xe thì sao giờ, không có xe, chúng ta sẽ bị xác sống xé trong chớp mắt nhé.”Làm như cô muốn xuống xe chơi với xác sống ý.“Bụp bụp…” Xác sống biến dị đập mạnh