Chuyển ngữ: Wanhoo“Em nghĩ ta có chuyện gì?” Ninh Thư tức giận.Nguyệt Lan bỗng như trút được gánh nặng, vỗ ng.ực, “Tiểu thư không có chuyện gì là may rồi, không có chuyện gì là may rồi.”Ninh Thư bảo: “Chúng ta đi nấu thêm cái gì ăn đi, ta có hơi đói.”“Thưa tiểu thư, đồ đạc trong phủ thừa tướng đều bị vơ vét đi hết rồi, thức ăn trong nhà bếp cũng không có.” Nguyệt Lan ỉu xỉu.Nguyệt Lan là một tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, mặt mũi non nớt, khi nhăn mặt cả mặt đều xô thành một cái bánh bao to.Điên thật rồi, đừng bảo Tư Đồ Kình Vũ định cho cô chết đói nhé.“Vậy chúng ta ra ngoài quán ăn.” Ninh Thư phẩy tay, trông có vẻ hào phóng, “Tiểu thư nhà em dẫn em đi ăn uống thịnh soạn.”Nguyệt Lan xị mặt nhìn Ninh Thư, “Bốn phương tám hướng đều bị thị vệ bao vây, chúng ta không cả ra khỏi phủ được.”Ninh Thư: …Ninh Thư cầm ngay còi đeo ở cổ, nhưng mà ng.ực quá to, Ninh Thư phải vạch các lớp áo móc cái còi ở sâu trong rãnh ng.ực ra mới lấy được.Cả đời trước và đời này, Ninh Thư chưa từng nghĩ mình sẽ có bộ ng.ực khủng như vậy, cô cảm thấy sống không nuối tiếc nữa rồi.Ninh Thư thổi còi, tiếng còi réo rắt thích tai.Thổi một hơi dài, ê cả quai hàm Ninh Thư mà ám vệ vẫn chưa xuất hiện.Ninh Thư: …Đừng bảo anh bạn ấy trốn rồi nhé, đúng là không đáng tin.
Giờ làm sao đây, chẳng lẽ phải bị chết đói à.Ninh Thư và Nguyệt Lan nhìn nhau.
Ninh Thư đằng hắng một tiếng, nói: “Quanh đây có lỗ chó nào không, chúng ta ra ngoài kiếm cái ăn.”Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư, do dự: “Tiểu thư là thiên kim, sao chui lỗ chó được chứ?”“Không sao hết, việc gì tiểu thư em cũng làm được, cũng chỉ là chui lỗ chó thôi mà?” Ninh Thư không cần mặt mũi, chỉ cần đạt được mục đích, không gì là không thể.“Tiểu thư ơi nô tỳ thương tiểu thư quá, lá ngọc cành vàng mà phải làm cái việc này.” Nguyệt Lan lại bắt đầu rấm rứt.Ninh Thư sầm mặt, “Đừng kêu nữa, lỗ chó ở đâu?”Ninh Thư buộc tóc lên, búi tóc quá cầu kỳ không thuận tiện, sau đó quay sang bảo Nguyệt Lan: “Chúng ta đi.”Nguyệt Lan vẫn nhìn Ninh Thư bằng con mắt vừa áy náy vừa đau lòng, “Tất cả là tại nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư, nô tỳ đã phụ lòng tin của lão gia.”Ninh Thư: …Con bé này có suy nghĩ nhiều quá không, trông cô có đáng thương thế à?Nguyệt Lan dẫn Ninh Thư đến sân sau vắng người trong phủ thừa tướng.
Cô vén lớp cỏ khô ở chân tường, hở ra một cái lỗ chó.Ninh Thư hỏi Nguyệt Lan: “Sao em biết ở đây có lỗ chó, em từng chui rồi à?”“Tiểu thư, sao người lại có thể nói nô tỳ như vậy?” Nguyệt Lan rưng rưng muốn khóc.Ninh Thư: Ta có đả động gì à?!“Nô tỳ là nha hoàn thân cận của tiểu thư sao chui lỗ chó được, nô tỳ luôn luôn đi bằng cửa ạ.” Nguyệt Lan bảo vệ tôn nghiêm của mình.Ninh Thư: …Vất vả chui ra ngoài từ lỗ chó, suýt nữa thì kẹt ng.ực.
Nếu không có Nguyệt Lan đẩy mạnh, có lẽ cô đã không ra được.
Lần đầu cô nhận thức được việc ng.ực khủng cũng không quá hoàn hảo.Ninh Thư xoa bộ ng.ực của mình, đau quá trời à.Nguyệt Lan dễ dàng chui từ lỗ chó ra ngoài, thấy Ninh Thư cau có thì vội vàng đi qua phủi bớt bụi bẩn và rơm rác trên người Ninh Thư.“Tội tình gì đầy đọa bản thân thế này, lão gia biết sẽ đau lòng lắm.” Nguyệt Lan trách.Ninh Thư chẳng bận tâm, ngần này đã là đầy đọa gì.
Trong cốt truyện, không chỉ Mộc Yên La đầy đọa bản thân, đàn ông cũng đầy