Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không muốn kỳ kèo với chủ quán bánh bao, làm vậy chẳng được tích sự gì, đâu phải chỉ có một quán bánh bao.Thế nhưng Nguyệt Lan thì giống như bị chủ quán bánh bao xới tung mồ mả ông cha, bắt đầu xích mích với chủ quán, nhất quyết bảo vệ tôn nghiêm của tiểu thư cô.Ninh Thư không biết nên cảm động hay đánh ngất con bé này nữa.“Hai tên trộm chúng mày đã trộm bánh bao của tao còn dám hạnh họe, đúng là cái đồ ăn mày.” Chủ quán bánh bao thấy Ninh Thư và Nguyệt Lan là phận nữ, thoắt cái đã vu cho Ninh Thư và Nguyệt Lan tội trộm bánh bao của ông ta.Nguyệt Lan trừng to hai mắt, “Ông nói linh tinh, ta và tiểu thư trộm bánh bao của ông bao giờ, ông về mà soi lại mặt mình đi.”Ninh Thư mà không biết chiêu trò của chủ quán thì cô là lợn.
Cô nghĩ, có phải mình nên lăn lộn dưới đất kêu than khóc oán không?“Có chuyện gì đây?” Một giọng nói bá đạo uy nghiêm vang lên, Ninh Thư nghe thấy âm thanh này thì run cả người.
Người nói chuyện cũng đi kèm nhạc nền chắc chắn là bạn nam chính không sai vào đâu được.Ninh Thư lưỡng lự nhìn về nơi phát ra âm thanh, cô thấy một người đàn ông đầu đội mũ, mặc áo gấm, thắt ngọc bội trắng ở hông đang ngồi trên ngựa, bàn tay nắm chặt dây cương.
Dung mạo tuấn tú, mũ áo chỉnh tề, phong lưu phóng khoáng, là một bức tranh mỹ nam yên lặng.“Tiểu dân bái kiến Nhiếp chính vương.” Chủ quán bánh bao vội vàng quỳ xuồng dưới đất dập đầu với Nhiếp chính vương.Nhiếp chính vương là vương gia.Ninh Thư im lặng, thật sự có hơi bối rối.
Chỉ ra ngoài tìm cái ăn, chưa cả rút tiền đã bị chủ quán bánh bao xua đuổi.
Lại còn mắng là ăn mày, là kẻ trộm bánh bao.Giờ lại gặp vương gia gì đó, Ninh Thư đoán cốt truyện tiếp theo sẽ là anh hùng Nhiếp chính vương Lạc Quân Diễm cứu mỹ nhân chắc luôn.“Đang có chuyện gì đây?” Lạc Quân Diễm xoay người xuống ngựa, động tác cao quý tao nhã.Nguyệt Lan thấy có người bênh vực, hơn nữa thân phận người này còn không thấp thì vội vàng trả lời: “Chủ quán này mắt chó coi thường người khác, còn đổ cho nô tỳ và tiểu thư trộm bánh bao của ông ta.”“Tiểu thư?” Lạc Quân Diễm nhìn sang Ninh Thư tóc tai rối bời bẩn thỉu, “Nàng là tiểu thư nhà nào?”“Tiểu thư nhà ta là á…” Nguyệt Lan đang định nói thì bị Ninh Thư bịt mồm, Ninh Thư ho khan, bóp cổ rồi nói chuyện: “Ta không phải tiểu thư nào hết.”Không chỉ tăng mức âm giọng của mình, Ninh Thư còn nhìn Lạc Quân Diễm bằng đôi mắt say đắm.
Giờ cô đã nhếch nhác thế này thì giả làm ăn mày luôn.
Nếu mà nhìn bằng đôi mắt trong vắt trắng đen rõ ràng, thế thì chẳng phải lộ à?“Chúng ta đi thôi.” Ninh Thư kéo Nguyệt Lan luồn lách nhanh nhẹn.“Chờ đã.” Lạc Quân Diễm cản Ninh Thư, nói: “Chuyện này chưa làm rõ, lẽ nào nàng cam chịu gánh tội danh ăn trộm ư?”Ninh Thư rất muốn bảo cô chẳng quan tâm, cô đâu có trộm bánh bao.Nam chính đúng thật là quá rảnh rỗi, quan tâm cả việc trộm bánh bao.
Sức hấp dẫn giữa nam nữ chính không chỉ trưng cho đẹp, cốt truyện luôn luôn kéo họ lại gần nhau.“Ngươi nói đi, hai người họ có trộm bánh bao của ngươi không?” Lạc Quân Diễm nhìn chủ quán bánh bao, dưới cái uy của Lạc Quân Diễm, chủ quán run rẩy không nói nên lời.Ninh Thư hiểu rồi, chủ quán bánh bao này là NPC để cô và Lạc Quân Diễm gặp nhau, là NPC để Lạc Quân Diễm anh hùng cứu mỹ nhân đó.Ninh Thư có hơi bứt rứt, cốt truyện quá thật.
Giờ cô vẫn chưa bị Tư Đồ Kình Vũ tặng cho Lạc Quân Diễm, cô mới trốn ra ngoài ăn uống thôi mà đã gặp một bạn nam chính rồi.
Bảo sao ba đời Mộc Yên La đều không trốn được lũ đàn ông này.Hờ hờ.“Bản vương muốn nghe sự thật.
Ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy,