Chuyển ngữ: WanhooKhi thầy y tế đẹp trai tỉnh lại, lúc mở to mắt còn ngờ ngợ không biết mình đang ở đâu.
Ký ức ùa về ngay sau đó và anh ta bật dậy từ trên ghế, bất cẩn chạm phải miệng vết thương nên đau đến rít một hơi.Chợt có tiếng nói phía sau, “Thầy tỉnh rồi hả?” Thầy y tế ngoảnh mặt lại, sau lưng anh là một cô gái đang đứng húp mì.“Em là ai?” Thầy y tế sờ súng bên hông, sờ đi sờ lại không thấy đâu mà còn động vào vết thương làm đau gần chết.Ninh Thư húp sì sụp hết mì, cô nhoẻn miệng chớp mắt nhìn anh ta, thầy cứ diễn kịch đi.“Em cầm đồ của tôi đúng không?” Thầy y tế sầm mặt với Ninh Thư, sau đó bụng kêu ọt ọt.“Ồ tôi nhớ ra rồi, em chính là cô bé đêm qua lấy ám khí ra giúp tôi, ha ha ha ha ha…”Thầy y tế cười khúc khích, “Nấu cho tôi bát mì đi.”Ninh Thư bĩu môi ờ một tiếng đi nấu mì cho anh ta.
Ý chí mạnh mẽ thật, mất nhiều máu thế sáng ra đã tỉnh lại rồi.Ninh Thư đẩy bát đến trước mặt anh ta và thương lượng, “Chú này…”“Trông tôi đâu có già thế, nữ sinh ở trường đều gọi tôi là anh đấy.” Thầy y tế đảo sợi mì và bắt đầu thưởng thức.“Xưng hô không quan trọng, chú bị thương nặng thế này thì chú phải đến bệnh viện đi.” Sự thật là Ninh Thư không có can đảm để phần tử nguy hiểm trong nhà mình.Thầy y tế tặc lưỡi: “Mùi vị chẳng ra sao, à, em mới nói gì cơ tôi không nghe rõ?”Ninh Thư: Khéo quá cơ.Ninh Thư khinh, “Ăn của chú đi.”“À mà em cầm đồ của tôi phải không?” Thầy y tế nhắc, “Trả cái đó cho tôi, thứ nguy hiểm như vậy không phải thứ cho cô bé như em nghịch được.”Trông dáng vẻ nho nhã phong độ của thầy y tế mà Ninh Thư rất muốn ọe vào mặt anh ta, cô trả lời: “Đồ gì? Tôi có cầm cái gì của chú đâu.
À, ý chú là ám khí hả? Tôi có cất ám khí đi, đưa chú luôn này.”Ninh Thư nhấc hộp dưới bàn lên đưa ám khí cho thầy y tế.
Ám khí này hình tròn, màu đen tuyền, ở ngoài là tam giác sắc nhọn phản chiếu ánh sáng sáng quắc.Thầy y tế nhìn lướt qua Ninh Thư, nghiên cứu ám khí một lát rồi cất đi.
Anh ta chìa tay nhìn Ninh Thư.Ninh Thư nhìn tay anh ta, lòng bàn tay có vết chai ố vàng dày cộp.
Chỉ khi làm một công việc nhất định trong thời gian dài mới hình thành vết chai như thế.
Đôi tay này không hề xứng với sắc đẹp của anh ta.Ninh Thư xoè bàn tay nắm lấy tay anh ta, “Chào chú.”Thầy y tế gạt phăng tay Ninh Thư ra, “Tôi lấy súng, em để súng của tôi ở đâu hả?”Ninh Thư cảnh giác: “Đưa chú rồi chú giết người diệt khẩu phải không?”“Ông anh à, xem như tôi cứu anh một mạng, ừ thì trên đường đời có ơn báo ơn, có oán báo oán.
Nhưng chúng ta không thù không oán, vẫn nên quên nhau trong đời đi.”Thầy y tế nhăn mày mất bình tĩnh, cả khuôn mặt cộp mác muốn sống chớ tới gần, “Em nói luyên thuyên gì thế, tôi không cần súng cũng giải quyết được em.
Giải quyết em mà dùng súng là quá phí đạn.
Mau đưa cái đó cho tôi.”Ninh Thư lật mặt nhanh như lật bánh tráng, thấy anh ta nghiêm túc thì đành cầm súng trong phòng ra trả cho thầy y tế, còn không quên nói đỡ: “Tôi thấy để súng trên người chú quá nguy hiểm, biết đâu chú bóp cò thì sao cho nên tôi mới cất đi.”Thầy y tế nhét súng lục vào trong giày, anh ta đứng lên nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra, “Đêm qua cảm ơn em, tôi đi đây.”Dáng đi của anh ta không hề giống