Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nào ngờ linh cảm Lăng Tuyết nhạy bén thế, cô nhìn cái cũng biết, tủi thân ghê gớm.Ninh Thư nói năng chợ búa: “Có gì đâu, bóng lưng quyến rũ của mày làm tao ngất ngây thôi.”Lăng Tuyết cắn môi nhìn Ninh Thư bằng cái nhìn chết chóc, cô ta đang bỡn cợt mình đấy à? Một con tép riu cũng dám bỡn cợt cô? Lăng Tuyết cảm thấy mình đã quá nhân từ mới để cô ta có gan to đến thế.Bị Lăng Tuyết nhìn bằng ánh mắt giết người, Ninh Thư tỏ vẻ mình thích thì mình nhìn thôi.
Khen cô ta đẹp cũng không được, quá đáng ghê ấy.
Ninh thư liếc cô ta, bảo: “Nhìn cái gì mà nhìn, thấy mày không xinh bằng tao à.”Lăng Tuyết sầm ngay mặt lại, Lăng Tuyết nhìn cô như nhìn xác chết.
Ninh Thư cảm thán, sờ mông hổ thật hú hồn.Ninh Thư đang tự tìm đường chết đó, đằng nào cũng chết mà chết là hết thế nên cứ làm nữ chính khó chịu đấy.Lăng Tuyết liếc xéo cô, cô ta xoay người đi chỗ khác.Có tầm kiểm soát mà ghê à, có năng lực không đồng nghĩa với việc cô ta có thể tùy ý xáo trộn cuộc đời người khác.
Cậy trời cao bao che mà tùy tiện đùa bỡn cuộc sống người khác xem chừng cao sang quá nhỉ?Lăng Tuyết luôn khinh người thường là con tép riu nhưng lại đi dùng năng lực của mình đối phó với con tép riu.
Mẹ nó, tép riu tanh chết mày đấy rồi sao?Ninh Thư cân nhắc, cô thấy mình cần mượn sức mạnh bên ngoài để giải quyết Lăng Tuyết, hạ gục bằng một phát súng mà không cần đánh nhau chẳng hạn.
Nhắc đến súng là nghĩ ngay đến thầy y tế đáng sợ, Ninh Thư nghĩ mình nên đi thử vận may.Hết giờ là Ninh Thư chạy đến phòng y tế.
Cứ nghĩ thầy y tế bị thương nặng sẽ không đi làm.
Nhưng khi trông thấy bao nhiêu nữ sinh trong phòng thì suýt nữa là Ninh Thư lạy anh ta luôn.
Anh ta chuyên nghiệp ghê nhỉ.Thầy y tế thấy Ninh Thư thì chỉnh mắt kính.
Đợi đến lúc nữ sinh hết bám lấy anh ta Ninh Thư mới bắt chuyện: “Ừm, vết thương của chú sao rồi?”Thầy y tế ngồi vắt chân trên ghế sô pha đầy tao nhã, phong lưu phóng khoáng nho nhã hỏi Ninh Thư, “Em tìm tôi có chuyện gì?”Ninh Thư vẽ vòng tròn dưới đất, bày đặt ngại ngùng.“Rốt cuộc là chuyện gì?” Thầy y tế chỉnh kính gọng vàng, nói thẳng: “Nhìn em mà tôi buồn nôn.”Ninh Thư: @#¥%&*Ninh Thư ngồi xổm xuống lay đùi thầy y tế, “Chú ơi chú, tôi có thể bàn với chú chuyện này được không? Nhất định chú phải giúp tôi, không thì tôi sẽ chết đó.”Thầy y tế gạt phăng tay Ninh Thư ra rồi phủi ống quần mình như thể dây vào cái gì đó bẩn thỉu.
Anh ta liếc con mắt lạnh lùng quý phái nhìn Ninh Thư, “Sao tôi thấy em như đang ăn vạ tôi nhỉ?”“Dù gì chúng ta cũng có chút giao tình hoạn nạn có nhau, chú không biết tôi đáng thương thế nào đâu.
Tôi bị người thân ruồng bỏ, bị ruồng bỏ rồi mới phát hiện mình không phải con ruột của bố mẹ.
Cả trường đều chế giễu tôi, đã bị đánh lại còn bị cắt học phần nữa.
Giờ lại đắc tội hoa khôi toàn trường, hoa khôi búng ngón tay là giết luôn tôi đó.
Chú thấy tôi có đáng thương không?”Nói ra rồi Ninh Thư cũng thấy nguyên chủ quá thảm.“Ừ, đúng là rất máu chó rất biết cách tự tìm đường chết, thì sao?” Thầy y tế hỏi Ninh Thư, “Em qua tìm tôi làm gì?”Cô nói nhiều như vậy mà vẫn không đủ rõ ràng rành mạch muốn tìm sự trợ giúp hả? Ninh Thư rút khăn giấy, xì mũi bảo: “Có thể cho tôi mượn súng của chú được không?”Thầy y tế nhướng mày, nhếch khóe miệng cười nhạt đánh giá Ninh Thư, anh phủi áo blouse trắng dài của mình, trả lời: “Tại sao tôi phải cho em mượn, mà có cho em mượn em biết dùng hả?”“Không biết thì học.” Ninh Thư kích động, “Chuyện này liên quan đến mạng người, chú à, nếu không