Chuyển ngữ: WanhooTư Đồ Kình Vũ bực bội lật bàn ăn, khay đĩa đựng thức ăn rơi xuống đất, mảnh sành vỡ văng tứ tung, thức ăn và canh vương vãi thành một đống hỗn độn.Định mệnh, khỏe ghê nhé, chị đây luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng không lật bàn được.“Canh giữ cái sân này hẳn hoi, không được phép mang thức ăn vào trong.” Tư Đồ Kình Vũ quát thị vệ canh cửa, lại ngoảnh lại nói vô tình với Ninh Thư: “Đã không muốn ăn, vậy thì sau này đừng ăn nữa.”Ninh Thư hừ một cái vô cùng kiêu ngạo, nhìn Tư Đồ Kình Vũ bằng con mắt thương hại.Tư Đồ Kình Vũ tức đến run người, nói ngoan độc: “Ngươi không cần mắt đúng không, dám nhìn bản tướng bằng con mắt đấy.”Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh: “Có câu chiếm được cơ thể phụ nữ có thể lấy được trái tim phụ nữ.
Bây giờ ngươi kiêu ngạo thế này, đến khi bản tướng chơi ngươi, rồi ngươi sẽ khóc lóc đòi bản tướng chơi ngươi thôi.”Ninh Thư: …Tư Đồ Kình Vũ lại gần Ninh Thư, đôi mắt nhuốm dụ.c vọng, rõ ràng là muốn cưỡ.ng bức Ninh hư.
Ninh Thư vẫn thản nhiên nhìn Tư Đồ Kình Vũ, bình tĩnh nói: “Người ngươi toàn là mùi cơm thừa canh cạn.”Mới rồi lúc Tư Đồ Kình Vũ lật bàn, nước canh có văng vào người hắn.Mặt Tư Đồ Kình Vũ tái xanh, “Mộc Yên La, ngươi còn thách thức sự kiên nhẫn của bản tướng lần nữa, bản tướng sẽ bắt ngươi trả giá đắt.” Nói rồi xoay người bỏ đi.Ninh Thư bĩu môi, đúng là cái đồ vừa tự tôn cao chót vót, vừa tự ti ngút trời.Tư Đồ Kình Vũ không cho người đưa thức ăn đến Tú lâu, quả thật mấy ngày đều không có ai mang thức ăn đến.
Ngày qua ngày Ninh Thư với Nguyệt Lan ăn bánh bao, thinh thoảng thị vệ mặt vuông sẽ mang một ít thức ăn đến.Ninh Thư sống khá nhàn nhã.Tư Đồ Kình Vũ cứ tưởng ả đàn bà Mộc Yên La sẽ cầu xin hắn, thế nhưng mấy ngày trời không có đến.
Nhìn thấy Ninh Thư sung sướng vui vẻ, Tư Đồ Kình Vũ cười khẩy, ả đàn bà này có một tên ám vệ nhỉ.Tư Đồ Kình Vũ có ý đồ xấu: “Nếu bản tướng giết thị vệ của ngươi, ngươi còn có cái gì để nương nhờ nữa?”Ninh Thư cười ha ha, không nói chuyện với đồ thần kinh.Tư Đồ Kình Vũ sầm mặt, “Bản tướng rất không hiểu cái thái độ khinh khỉnh của ngươi.
Ngươi đã không còn là con gái thừa tướng, không còn là quý nữ của Đông Hoa quốc nữa rồi.
Ngươi là tù binh, là nữ nô bản tướng bắt giữ, sự sống chết của ngươi đều phụ thuộc vào một câu nói của bản tướng.”“Việc ngươi nên làm bây giờ chính là lấy lòng bản tướng, hiến dâng cơ thể của ngươi, chứ không phải cợt nhả bản tướng như vậy.
Ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.” Tư Đồ Kình Vũ ra vẻ ta đây.Ninh Thư: …Tự sướng giỏi quá rồi đấy.Tư Đồ Kình Vũ thấy Ninh Thư khó nhằn, muốn cưỡ.ng bức Ninh Thư ngay, Ninh Thư nhanh chóng thổi còi.Ám vệ đen từ đầu đến chân nhảy vào từ cửa sổ, Tư Đồ Kình Vũ nhìn thị vệ lạnh lùng: “Hôm nay bản tướng không giết ngươi thì không phải Tư Đồ.”Hai người đánh tay đôi với nhau.
Thị vệ không hề chạy trước mà còn trổ tài đánh tay đôi với Tư Đồ Kình Vũ thật, xem chừng thực lực ngang bằng Tư Đồ Kình Vũ.“Thưa tướng quân, Nhiếp chính vương đến, hiện đang chờ tướng quân ở tiền thính.” Thị vệ ngoài cửa nhắc Tư Đồ Kình Vũ.Tư Đồ Kình Vũ hơi sững người, bị ám vệ bắt được sơ hở đánh một chưởng vào Tư Đồ Kình Vũ.
Tư Đồ Kình Vũ rên khẽ, ôm ngực lau vết máu nơi khóe miệng, lặng lẽ đưa mắt qua ám vệ và Ninh Thư, “Hay lắm, hay lắm.”Ám vệ bay thẳng ra ngoài cửa sổ, chạy biến.Tư Đồ Kình Vũ đảo mắt qua Ninh Thư rồi xoay người rời đi.Ninh Thư vỗ vỗ ngực, nói: “Cuối cùng cũng thoát một kiếp.”“Nguy hiểm quá tiểu thư ơi, chúng ta rời khỏi nơi này đi ạ.” Nguyệt Lan trắng bệch mặt.Ninh Thư thở dài.Chẳng bao lâu, một nha hoàn đến báo Ninh Thư: “Tướng quân gọi người đến tiền