Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nghĩ cái là hiểu, Tư Đồ Kình Vũ còn chưa chiếm được cơ thể của cô, không chiếm được tức là tốt, đến tay quá dễ sẽ không quý trọng.Giờ mọc ra một Nhiếp chính vương, nhìn là biết tay chơi xấu xa.
Địa vị cao hơn hắn, quyền thế ngợp hơn hắn, khuôn mặt đẹp trai ngang hắn, chắc chắn lòng Tư Đồ Kình Vũ xuất hiện nguy hiểm tiềm tàng, vì sự tự tôn của đàn ông nên phải gắng cho bằng được.Cướp thức ăn vì thơm, cướp đàn bà vì đẹp, quả nhiên con người đều vô lại.Lạc Quân Diễm huênh hoang: “Mỹ nhân như nàng nên được che chở, chứ không phải trói lại rêu rao khắp phố dưới bàn tay của kẻ chém giết như ngươi.
Tư Đồ tướng quân, ngươi không cảm thấy ngươi làm thế rất quá đáng à?”“Ả là nữ nô của bản tướng, bản tướng muốn làm gì làm, liên quan gì đến vương gia.” Tư Đồ Kình Vũ xụ mặt.“Bản vương đã nói, về sau nàng chính là người của bản vương rồi.
Dù có là nữ nô, bản vương cũng có thể cho nàng thân phận cao quý.
Tư Đồ Kình Vũ, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi có tư cách gì phân tranh với bản vương.” Lạc Quân Diễm khinh khỉnh.Đời này Tư Đồ Kình Vũ ghét nhất việc người khác coi thường hắn.
Bây giờ Lạc Quân Diễm lấy thân phận để khinh hắn, lấy thân phận để chèn ép hắn, sắc mặt Tư Đồ Kình Vũ xấu đi trong nháy mắt.“Vậy vương gia muốn thế nào, Tư Đồ Kình Vũ ta sẽ phụng bồi đến cùng.” Tư Đồ Kình Vũ nghiêm mặt, không nhân nhượng một bước.Ninh Thư cứ đứng bên nhìn hai gã đàn ông tranh nhau, người trong cuộc là cô đây không có quyền gì cũng rất khổ sở.Chợt Ninh Thư nhìn hai kẻ kia bằng cặp mắt rưng rưng chực khóc, cô vò góc áo, ra vẻ bị tổn thương ai oán: “Sao các ngài có thể làm như thế.
Ta là người, không phải đồ vật, ta có mong muốn của mình.
Dù các ngài muốn tranh, cũng đừng không tôn trọng ta thế chứ, hức hức...” Ninh Thư vừa lau nước mắt vừa lùi lại rồi chạy đi, mặc xác chó mèo cào cấu nhau.“Tiểu thư đợi nô tỳ với.” Nguyệt Lan đuổi theo hướng Ninh Thư.Ninh Thư ngoảnh lại thấy cô bé dốc sức chạy, cô vội vàng tăng tốc, Nguyệt Lan ở sau gọi với theo: “Tiểu thư người đợi nô tỳ nữa ạ.”Ninh Thư chạy đến mệt mới vịn tay vào lan can hít vào thở ra.
Suýt thì Nguyệt Lan đứt hơi, hổn hển hỏi: “Tiểu thư người...!người chạy nhanh thế làm gì?”“Em đuổi ta ghê thế, sao ta không chạy được.” Ninh Thư nói: “Xem như rèn luyện cơ thể.”Hai người về đến Tú lâu, Ninh Thư rót một chén nước đầy.
Nguyệt Lan thắc mắc: “Tại sao tiểu thư không đi cùng Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương tốt hơn tên tướng quân này nhiều, tên tướng quân này chỉ biết đánh người khác thôi.”Tư Đồ Kình Vũ chính xác là một cái tên cuồng bạo lực.Ninh Thư chống cằm nhìn Nguyệt Lan, vươn ngón tay khều cằm Nguyệt Lan, ngắm nghía: “Đường nét không tồi nhỉ.”“Tiểu thư, nô tỳ đang nghiêm túc đấy.
Với cả nô tỳ đâu có đẹp bằng tiểu thư.
Tiểu thư ở trong khuê phòng, thế nhưng tiếng thơm đã truyền khắp Đông Hoa quốc rồi.”Nguyệt Lan ngượng ngùng.Tiếng thơm? Xí, nhờ cái tiếng thơm đó mà thằng đàn ông nào cũng muốn ngủ với mỹ nhân Mộc Yên La đệ nhất thiên hạ đấy.“Thôi thôi, tiểu thư nhà em tự có chủ ý.
Sao vẫn chưa thấy ca ca mặt vuông nhà em mang thức ăn đến thế.” Ninh Thư sờ cái bụng, cảm thấy có hơi đói.“Tiểu thư người nói cái gì vậy, gì mà ca ca mặt vuông của nô tỳ, ám vệ đâu phải ca ca của nô tỳ.” Nguyệt Lan chối ngay, “Nô tỳ không có ca ca xấu như vậy.”Ninh Thư: ...Ninh Thư ngoảnh mặt lại thì thấy ám vệ đang chui cửa sổ bò vào phòng, chắc là nghe thấy câu Nguyệt Lan nói rồi.Ám vệ quăng đồ gì đó lên bàn, hừ lạnh với Nguyệt Lan một cái.
Nói xấu sau lưng người ta mà lại bị người ta nghe thấy, Nguyệt Lan đỏ bừng mặt câm như hến.Ninh Thư hoà hoãn: