Chuyển ngữ: WanhooTề Sênh giận tím mặt mặt bởi ánh mắt hoài nghi của Ninh Thư.
Ánh mắt nghi ngờ th.ô tục đó, càng khiến Tề Sênh xác nhận một lần nữa cô gái t.hô tục này không phải Mộc Yên La.
Mộc Yên La hào hoa phong nhã, cao quý xinh đẹp sao lại thế này được.“Cút xa ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Tề Sênh khịt khịt mũi, nóng nảy.Ninh Thư cút thật nhanh.Tề Sênh lại gọi Ninh Thư lại, “Tiểu Hồng, ngươi chờ đã.”Ninh Thư ngoảnh lại hỏi Tề Sênh: “Thiếu gia còn việc gì ạ?”Tề Sênh bước lại gần Ninh Thư, nhìn nghiêm túc từ trên cao xuống: “Tiểu Hồng, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có phải Mộc Yên La không?”“Đây là tối hậu thư bản thiếu gia dành cho ngươi, nói bản thiếu gia nghe, ngươi có phải Mộc Yên La không?”Tề Sênh rất nghiêm túc, Ninh Thư xua tay bảo: “Người sao vậy thiếu gia, nô tỳ đã bảo là nô tỳ không phải Mộc Yên La rồi mà, nô tỳ tên Tiểu Hồng, người còn muốn nô tỳ nói bao nhiêu lần nữa chứ.”“Giỏi, giỏi, ngươi trêu ta năm lần bảy lượt thấy vui lắm đúng không?” Tề Sênh xây xẩm mặt mày.“Từ giờ trở đi, ngươi không còn là nha hoàn bên người ta nữa, từ giờ, ngươi chỉ là nha hoàn chạy vặt của Tề phủ thôi.” Nói rồi Tề Sênh quay phắt người đi, đi hai bước lại xoay mặt lại khinh miệt Ninh Thư: “Đây là cái giá của việc ngươi lừa bản thiếu gia.”Phắc diu, tự ngươi đoán mò cả, cô có bảo mình là Mộc Yên La bao giờ đâu, giờ lại đi đổ tội cho cô.Lý lẽ ở đâu?Bị tước đoạt thân phận thị nữ bên người, Ninh Thư bị ma ma quản sự trở mặt vô tình kéo đến chỗ rửa bô, bà tuyên bố với Ninh Thư: “Từ giờ trở đi, ngươi rửa bô cho thơm tho đi.”Ninh Thư: Bà đậu xanh rau má mày Tề Sênh à...Ngược nhau quá đáng nhá! Cái mùi này có thể sánh ngang hương thơm nức mũi ở người cô đấy.Ma ma quản sự hừ lạnh một cái, nói: “Không biết thân biết phận, ta biết ngay ngươi không đáng tin mà, mới được bao lâu đã chọc giận thiếu gia rồi.”Ninh Thư chìa tay, ma ma quản sự ngẩn người hỏi: “Gì đấy?”“Trả bạc hôm đầu ta đưa bà đây, hôm ấy bà bảo ta rất có tiền đồ đấy.” Ninh Thư đòi như thật.Ma ma quản sự hếch mắt nghiêm mặt, “Bà già này lấy bạc của ngươi lúc nào?”Ninh Thư: ...Được thôi, lão ma ma này già rồi ngễnh ngãng, không nhớ gì hết, Ninh Thư cười khỉnh bảo: “Xem như cho bà quan tài.”“Ngươi dám rủa bà già này?” Mặt ma ma quản sự khó coi, “Cũng chỉ là cái đồ dị hợm, ngươi tưởng thiếu gia để ngươi quay lại chắc, đúng là đồ rẻ rách.”“Bà mới là rẻ rách ý, dám nói tiểu thư của chúng ta là rẻ rách, bà biết tiểu thư của chúng ta là ai không, mà dám để tiểu thư nhà ta làm cái việc bẩn thỉu thế này.” Nguyệt Lan ưỡn ngực, trông rất có khí thế, hù dọa cả ma ma quản sự.Chung quy cũng là thị nữ nhà thừa tướng, lên mặt quen rồi.Ninh Thư dựng ngón trỏ với Nguyệt Lan, Nguyệt Lan cười cười với Ninh Thư, phá hủy ngay khí thế vừa rồi.Sắc mặt ma ma quản sự rất khó coi, nhìn Ninh Thư đầy cay nghiệt.Nữ chính gặp vận đen, vẫn luôn có một hai thí tốt độc ác đối phó nữ chính thế này.
Sẽ chẳng bao giờ có chuyện Ninh Thư thừa nhận mình vừa mới tự tìm đường chết đâu.Cô cậy mình là nữ chính mà không kiêng kỵ điều gì.
Cũng đâu có chết được, chỉ cần không bị bảy tên đàn ông kia đ.è xuống coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Việc của cô là giúp Mộc Yên La thoát khỏi lũ đàn ông này, thoát khỏi kết cục NP.Thú thật, thà Ninh Thư chơi với các NPC thí tốt qua đường còn hơn ở chung một chỗ với nam chính, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nguy hiểm.
Như giờ