Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư hơi bất ngờ, Lý Vũ Phỉ thắc mắc cái gì mà muốn hỏi mình.
Ninh Thư tới gần Lý Vũ Phỉ, hỏi: “Tiểu thư Vũ Phỉ muốn hỏi nô tỳ cái gì ạ?”Lý Vũ Phỉ lùi về sau một bước, bịt mũi hỏi: “Ngươi là thị nữ bên người Sênh ca ca, vậy ngươi có biết Sênh ca ca thích ai không?”Ninh Thư chớp đôi mắt gấu trúc cùng với đôi lông mi dày nặng, ngạc nhiên rằng: “Sao tiểu thư Vũ Phỉ lại hỏi vậy, người là tình yêu đích thực của thiếu gia mà.
À không, ý nô tỳ là tiểu thư Vũ Phỉ là người mà trái tim thiếu gia mách bảo.”Ninh Thư lấy lòng Lý Vũ Phỉ, Lý Vũ Phỉ cười tươi rói, liếc mắt quyến rũ nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư rùng mình trước cái nhìn này, cô đâu phải Tề Sênh, trưng ra cái điệu đấy với cô làm gì?“Đương nhiên ta biết trong lòng Sênh ca ca có ta.” Lý Vũ Phỉ đỏ ửng mặt.Ninh Thư: ...Gọi người ta đến rồi bảo biết rồi? Muốn kháy đểu cô à?“Nhưng mà...” Nụ cười trên mặt Lý Vũ Phỉ nhạt phai đi một ít, nhìn Ninh Thư nói: “Nhưng mà ta cảm giác trong lòng Sênh ca ca có người khác, ta nhạy cảm phát giác ra.”Trực giác của phụ nữ thật là đáng sợ, lại còn đúng thật nữa chứ.Ninh Thư phẩy tay bảo: “Tiểu thư Vũ Phỉ nghĩ nhiều rồi, cảm giác người có chỉ là cái đó thôi.”“Cái đó là gì?” Lý Vũ Phỉ chau mày nhìn Ninh Thư.Ninh Thư giậm chân ngượng ngùng, ôm mặt nói: “Trời ạ, tiểu thư Vũ Phỉ hiểu mà.”Lý Vũ Phỉ sầm mặt, bảo: “Có ý gì cứ nói thẳng.”“Khụ...” Đầu tiên Ninh Thư đằng hắng một cái rồi hỏi, “Tiểu thư Vũ Phỉ cảm thấy lúc trên giường có hơi buồn tẻ, cảm thấy thiếu gia ghét người đúng chứ?”“Nha đầu ngươi nói cái gì thế.” Lý Vũ Phỉ đỏ ửng mặt, ngượng chín cả người.Ninh Thư: Lúc nhìn chị gái ấy ấy ấy chị gái chẳng xấu hổ thì thôi, giờ thẹn thùng làm gì, ngứa mông quá đấy.“Đàn ông mà, chẳng phải đều thích mới mẻ à?” Ninh Thư ngoác cái miệng đỏ choét cười hèn mọn với Lý Vũ Phỉ, Lý Vũ Phỉ hỏi Ninh Thư: “Ngươi có cách gì?”“Phải tóm được trái tim đàn ông, sẽ làm đàn ông muốn người mà không dừng được.” Ninh Thư nói năng rất lão luyện.Lý Vũ Phỉ liếc Ninh Thư, bảo: “Thế nào để muốn mà không dừng được, hình như ngươi rất có kinh nghiệm.”“Kh...!Khụ khụ, ghét tiểu thư Vũ Phỉ quá à.” Ninh Thư nhấc khăn che mặt, “Thường thôi.”Lý Vũ Phỉ hé mắt, “Đã thế, sau này ngươi sẽ là thị nữ của ta, ta sẽ nói với Sênh ca ca.”Thần tiên chuyển ý à, sao cô lại thành thị nữ của Lý Vũ Phỉ rồi.Cuộc sống lên voi xuống chó cũng chỉ có thế này thôi, cứ tưởng mình còn phải về cọ bô cơ.“Nói đi, nói hết kinh nghiệm của ngươi cho ta.” Lý Vũ Phỉ rất cần, “Chỉ cần ngươi xong việc, không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”Ninh Thư: ...Nhắm mắt lại.Ninh Thư cười đến bỉ ổi vô cùng, vỗ vỗ ngực mình, nói năng ngông cuồng: “Việc này tiểu thư Vũ Phỉ cứ giao cho nô tỳ làm, nhất định nô tỳ sẽ làm đâu ra đấy.”Lý Vũ Phỉ cao ngạo ừ một tiếng.Tối, Tề Sênh đến tìm Lý Vũ Phỉ, trông thấy Ninh Thư đứng cạnh cửa thì lên giọng quát: “Sao ngươi lại ở đây, ngươi là nha hoàn chạy vặt còn gì?”Ninh Thư trả lời bình tĩnh: “Bây giờ nô tỳ là thị nữ của tiểu thư Vũ Phỉ rồi.”Lý Vũ Phỉ đi đến, dịu dàng với Tề Sênh: “Sênh ca ca, Vũ Phỉ thấy tiểu nha đầu này rất vui tính nên giữ cô ấy lại bên người, Sênh ca ca sẽ không trách Vũ Phỉ chứ?”Tề Sênh cầm tay Lý Vũ Phỉ, nói thâm tình: “Chỉ là một