Chuyển ngữ: Wanhoo“Biểu ca thấy mình có cái gì, có cái gì, có cái gì…”“Muội nói đúng không biểu ca, nói đúng không biểu ca, nói đúng mà nhỉ…” Đầu Ôn Như Họa cứ luẩn quẩn câu này.Ôn Như Họa lảo đảo người, hắn ôm ngực nhìn Ninh Thư.
Chạm vào ánh mắt chân thành của Ninh Thư mà hắn chỉ thấy tầm nhìn rung lắc, sôi máu trong ngực.
Trái tim như bị một bàn tay siết chặt muốn nổ tung trong ngực.Ôn Như Họa rít gào từng câu từng chữ, “Muội chỉ đang lấy cớ phản bội lời hứa.
Muội nói dối, muội nói dối.”Khóe miệng Ôn Như Họa rỉ máu.
Sau tất cả Bạch Cầm Tương chỉ đang cười nhạo hắn vô năng.
Rõ ràng cô ta phản bội lời hứa, dựa vào đâu mà hùng hồn đến vậy.Ninh Thư bĩu môi, đến động vật cũng sẽ lựa chọn giống đực mạnh mẽ để sinh sản đời sau, đây chính là cách sinh tồn.
Cái đồ chết dẫm nhà chú giữ khư khư cái lời hứa làm gì.Nếu Bạch Cầm Tương ở bên Ôn Như Họa cho đến ngày công thành danh toại thật, chưa biết chừng người phản bội lời hứa là Ôn Như Họa ấy.“Ting, ting ting, ting ting ting, +20 điểm ngược, điểm ngược đạt 100.
Á Ninh Thư cô giỏi quá à, tôi thích ghê ấy, cố lên, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại.” Tiếng của 2333 muốn ăn đòn lại vang lên trong đầu Ninh Thư.Ninh Thư thấy rất mất mặt, tại sao 2333 lại biến thành phong cách sỉ nhục này?Ninh Thư: “Biến ngay… Đi chết đi.”Ôn Như Họa thất tha thất thểu vào nhà, đóng sầm cửa, có vẻ như không muốn chạm mặt Ninh Thư.Nguyệt Lan sùng bái Ninh Thư, “Tiểu thư lợi hại quá, khiến người ta hộc máu luôn.
Phong thái võ mồm với người có học không ai địch được.”Ninh Thư nhướng mày nhìn Nguyệt Lan, “Võ mồm với người có học?”“Đúng ạ, sao thế tiểu thư?” Nguyệt Lan thắc mắc với Ninh Thư.Ninh Thư vỗ vai Nguyệt Lan, “Em vui là được.”Ninh Thư và Nguyệt Lan loay hoay một lúc, cuối cùng cũng dựng được lều lên.
Đến bữa trưa rồi nhưng Ôn Như Họa vẫn tự giam trong nhà, không định đi ra.
Trong nhà cũng yên tĩnh, Ninh Thư rất hoài nghi Ôn Như Họa đã chết toi ở trong nhà rồi.Ninh Thư đứng ngoài cửa gọi: “Biểu ca, huynh đâu rồi? Ở đâu hú tiếng xem nào.”Trong nhà yên ắng không tiếng người nói chuyện, Ninh Thư chau mày, chắc là nam chính không yếu ớt dễ chết vậy đâu nhỉ.
Cô lại gọi: “Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn gì đây biểu ca? Bếp chẳng có cái gì ăn cả, một hạt gạo cũng không có, chuột khóc chạy cả ra ngoài rồi.
Sao biểu ca lại thảm đến mức này.
Biểu ca, huynh ở đâu?”Trong nhà vẫn lặng thinh, Ninh Thư cảm thấy sai sai.
Cô bảo Nguyệt Lan rằng: “Nguyệt Lan mau qua đây phá cửa, biểu ca ở trong gặp chuyện chẳng lành rồi.
Đừng lo phá cái cửa này rồi có sửa được không, vốn cái nhà này đã rất nghèo chẳng có gì để bọn trộm nhòm ngó, không cần lo cho cái cửa.”Nguyệt Lan vâng một tiếng, hít sâu một hơi chuẩn bị dùng bị thịt của mình để phá cửa.
Nhưng mà cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, Ôn Như Họa xuất hiện với cái mặt xanh lét nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt cực hạn chán ghét.Bạch Cầm Tương phản bội lời hứa đã đành, giờ lại đả kích hắn bằng những lời lẽ chua ngoa, quả thật còn đáng ghét hơn Bạch Cầm Tương phản bội ngày trước.Có thể nói, bây giờ Ninh Thư đã trở thành kẻ thù trong lòng Ôn Như Họa.Ninh Thư vờ như không thấy sự ghét bỏ trong mắt Ôn Như Họa, cô hỏi: “Biểu ca ơi chúng ta ăn gì nhỉ?”Ôn Như Họa lạnh lùng: “Chẳng phải muội có rất nhiều tiền à? Kiếm đại một gia đình cho ít tiền thì có cơm ăn thôi.”Ninh Thư hỏi Ôn Như Họa: “Thế huynh ăn cái gì?”“Muội quan tâm ta ăn gì làm gì.
Bạch Cầm Tương, muội muốn ở đây ta không có ý kiến, ta cũng chẳng quản được muội.
Tuy nhiên muội đừng mơ tưởng tham dự được vào cuộc sống của ta.
Muội chỉ đang muốn bù đắp cho ta, để lấp đầy cảm giác áy náy trong lòng muội mà thôi.
Ta sẽ không để cho muội được như ý.” Ôn Như Họa lạnh như băng.Ninh