Chuyển ngữ: WanhooÔn Như Họa trông thấy hai người kia thì sắc mặt vô cùng tệ.
Hắn nói hời hợt: “Các người đến làm gì, chỗ này không chào đón các người.
Hà Đại Hoa, Hà Tiểu Hoa, dù cả làng Hà Gia sợ các người, ta cũng không sợ đâu.”Hà Tiểu Hoa cài trâm gỗ có hơi ấm ức, “Ôn tiên sinh, ta chỉ muốn qua đưa một ít đồ ăn, tiên sinh hằn học với ta thế làm gì.”Ninh Thư chêm luôn: “Cô nương nhà người ta cũng có lòng mà.
Hà cô nương, đúng lúc bọn ta đang đói, cảm ơn cô nương đã tặng đồ.”Ôn Như Họa xanh mặt đe Ninh Thư: “Không được ăn.
Ôn Như Họa ta không ăn của đi xin.
Huống hồ các thứ này đều là thứ trưởng làng vơ vét mồ hôi nước mắt của dân làng.”Khuôn mặt béo tròn của Hà Đại Hoa trở nên dữ tợn, hắn chỉ quạt vào Ôn Như Họa, nói lớn: “Họ Ôn kia, mắt mày mọc đằng mông à, con mắt nào của mày nhìn thấy các thứ này là cha tao vơ vét về? Những thứ này đều là nhà tao nuôi! Não mày có vấn đề, đến cả mắt cũng có vấn đề hả!”Ôn Như Họa hời hợt: “Ai biết được.”“Hờ, tao đây phát điên mất.
Cho chó ăn chó còn biết vẫy đuôi, Hà Tiểu Hoa, đừng đưa những thứ này cho kẻ như nó ăn.” Đầu gấu Hà Đại Hoa nhắc muội muội mình, “Cho kẻ như nó ăn chỉ tổ lãng phí thức ăn.”“Ca ca huynh đừng nói nữa, Ôn tiên sinh không phải người như vậy.” Hà Tiểu Hoa đặt đồ ăn xuống bàn đá trong sân nhà trống trải, cô nói với Ôn Như Họa: “Ôn tiên sinh, khách tới nhà phải chiêu đãi gì đó.
Chỗ đồ nay xem như là ta tặng thay cho đám trẻ ở trường.”Chậc chậc chậc, Ninh Thư đứng bên nhìn mà lắc đầu.
Nói thật là Hà Tiểu Hoa này cũng là một cô nương tốt, chỉ là tính khí không tốt thôi.“Đúng đúng, đa tạ Hà cô nương, đúng lúc chúng ta đang đói.
Ta là Bạch Cầm Tương, là biểu muội của Ôn Như Họa, dịp này ghé qua là muốn nương nhờ biểu ca.” Ninh Thư bắt chuyện với Hà Tiểu Hoa.Trong mắt Hà Tiểu Hoa có địch ý, chống nạnh hỏi: “Quan hệ giữa ngươi và Ôn tiên sinh là sao?”Ninh Thư bảo Nguyệt Lan ngồi xuống ăn, mình thì trả lời Hà Tiểu Hoa: “Chẳng phải nói với cô là biểu muội hả? Yên tâm, ta và biểu ca chính là huynh muội thuần khiết.”Hà Tiểu Hoa vẫn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn mượn việc Ninh Thư ăn để nói chuyện với Ôn Như Họa: “Ôn tiên sinh, tiên sinh cũng qua ăn một chút đi.”“Ta không bao giờ ăn.” Ôn Như Họa xoay người bỏ vào trong nhà, đóng sầm cánh cửa lại.Ngoài mặt Hà Tiểu Hoa hiện lên nét thất vọng.Hà Đại Hoa tùy tiện ngồi cạnh Ninh Thư, trông như một đống thịt lợn ngồi trên băng ghế đá.
Hà Đại Hoa mở to hai mắt ngắm Ninh Thư, “Mỹ nhân tội gì chịu khổ với Ôn Như Họa.
Hay là qua nhà Hoa ca ca đi, ở nhà đẹp lại ăn thịt mỗi ngày.
Theo kẻ như Ôn Như Họa không có tương lai đâu.”Ninh Thư ngoảnh sang nhìn cái mặt đầy thịt của đầu gấu Hà Đại Hoa, hai anh em nhà này cũng tài, anh là đầu gấu, em là chị đại, đúng là chiếm hết vị trí đầu bảng nhé.Tuy nhiên Ninh Thư vẫn vừa mắt Hà Đại Hoa hơn Ôn Như Họa.
Trong cốt truyện, Hà Đại Hoa muốn đưa Mộc Yên La đau khổ trong mệnh hủy dung đi, từ góc độ nào đó cũng là đồng cảm với Mộc Yên La.
Đương nhiên có một phần ý đồ riêng, đó là muội muội hắn thích Ôn Như Họa đến điên cuồng, bảo hắn đưa Mộc Yên La đi.Tóm lại thì Hà Đại Hoa và Hà Tiểu Hoa cũng không phải người độc ác, sâu trong lòng vẫn đơn thuần lương thiện hơn Ôn Như Họa chán.Má, phần đa kẻ phụ lòng đều là người đọc sách, đọc đầy một bụng sách vẫn mu muội.Ninh Thư nói nhẹ nhàng: “Đa tạ Đại Hoa nhé.
Nhưng mà chuyến này đến là có mục đích, ta muốn ở chung với biểu ca.”Hà Đại Hoa nhấc quạt phe phẩy, bĩu môi nói: “Loại Ôn Như Họa đâu tính là