Chuyển ngữ: WanhooSau khi Ôn Như Họa dọa đám tay sai cướp bóc, hắn cầm kiếm ngoảnh lại nhìn Ninh Thư và vươn tay với Ninh Thư: “Biểu muội, qua đây.”Bà có vấn đề mới đi qua.
Ninh thư lùi về sau một bước, đằng sau là sông lớn, không còn đường lui nữa rồi.Ôn Như Họa nhe răng, cười cười dụ dỗ Ninh Thư, “Bạch Cầm Tương ngươi qua đây, ngươi muốn ta qua bắt ngươi à?”“Ngươi đang chờ thị vệ của ngươi ư?” Ôn Như Họa nói như đinh đóng cột, “Trước khi thị vệ đuổi đến ta đã bắt được ngươi rồi.”Ôn Như Họa cầm kiếm bước đến chỗ Ninh Thư, Ninh Thư nói: “Đừng qua đây, ngươi qua nữa ta sẽ nhảy xuống, ta nhảy thật đấy.”“Theo như tính cách hám hư vinh của ngươi, ngươi tiếc chết.” Ôn Như Họa không dừng bước, rõ ràng là rất hiểu Bạch Cầm Tương.Ninh Thư gấp gáp, nhấc làn váy bảo Ôn Như Họa: “Ngươi đừng qua đây, ta...!ta nhảy thật đấy.”Bây giờ Ôn Như Họa khác rồi, không còn là một thư sinh một thân một mình nữa.
Giờ hắn nhấc tay là có cả đống người, cô không cản được Ôn Như Họa nữa rồi.Ninh Thư có cảm giác mình nghịch ngu, tự tìm đường chết.
Nếu không phải cô khoác cái áo da nữ chính, e là cỏ ở phần mộ cô đã cao hơn hai mét rồi.Ôi...Ninh Thư nhấc váy, nói chuyện với Ôn Như Họa: “Ôn Như Họa, ta nhảy thật đấy, mẹ kiếp, ta nhảy thật đấy.”Ôn Như Họa bật cười một tiếng, nụ cười đầy châm chọc.Ninh Thư hít sâu một hơi, cô biết mình không được bị Ôn Như Họa tóm.
Cô mà bị bắt e là sẽ rơi vào tình huống trong cốt truyện, cô sẽ bị Ôn Như Họa chà đạp.
Chưa kể có nhiều tay sai thế này, xét về sự ghét hận Ôn Như Họa dành cho cô, chắc hẳn hắn sẽ coi cô là kỹ nữ cùng hầu hạ phường cướp bóc này.Nghĩ đến đây, Ninh Thư không còn chần chừ nữa, cô thả người nhảy xuống dòng sông cái bùm, cô nghe thấy tiếng quát tháo của Ôn Như Họa bên tai.“Bạch Cầm Tương, ngươi có chết ta cũng không tha cho ngươi.”“Tiểu thư?” Ám vệ xuất hiện.Chú em xuất hiện sớm một giây thì chị đã chẳng cần nhảy rồi.Nước sống rất siết, Ninh Thư nhảy xuống chưa được mấy giây đã không thấy tăm hơi đâu.
Ôn Như Họa đỏ ỏn con mắt sai tay sai: “Tìm đi, dù có chết cũng phải tìm được xác ả ta.
Con điếm Bạch Cầm Tương!”Ninh Thư cảm nhận được mạch nước ngầm trong lòng sông đập vào người đau điếng, tay chân cô cố gắng giãy nước.
Cô nhớ đến Mộc Yên La bị thương lại sinh non mà nhảy xuống sông, Ninh Thư cảm thấy việc mình làm không quá đáng chút nào.Ôn Như Họa chính là một kẻ khuyết thiếu nhân cách.
Nếu sống ở hiện đại chính là một phần tử khủng bố ảnh hưởng đến hoà bình xã hội.
Bây giờ Ôn Như Họa đã trở thành cướp, e là sau này đi đến đâu cũng gây rối loạn đến đó.
Đã vậy Ôn Như Họa còn luôn quảng cáo rùm beng bản thân là chính nghĩa nữa.Quả thật là tởm chết được.Ninh Thư bơi chó một lúc thì mệt không chịu được, cô bị mạch nước ngầm va đập, người cô đau như muốn nứt toác ra vậy, cô đau đến hôn mê bất tỉnh.Lúc Ninh Thư tỉnh lại thì đã dạt vào bờ sông, nửa người vẫn đang ngâm trong nước.
May mà còn sống, cơ mà không phải là cô nên ở trong nhà thần y à?Tại sao lại quăng cô ở đây không ai lo nhỉ?Cùng là nữ chính tại sao lại khác biệt lớn thế chứ.Ninh Thư cử động cơ thể, có hơi đau.
Cánh tay bị đá ngầm cứa bị thương.Ninh Thư quan sát trái phải, cô phát hiện cách đó không xa có một người mặc áo trắng hình như đang ngồi bên bờ thả câu.Ninh Thư hét to ngay: “Anh hùng, cứu mạng.”Chàng trai áo trắng quay sang nhìn lướt qua Ninh Thư, hắn thu cần câu và xách giỏ trúc bỏ đi.Ta khinh, chưa từng gặp ai thấy chết mà không có lòng thương người như thế.Ninh Thư vội vàng bò dậy, cô vắt kiệt cái váy đẫm nước rồi đuổi theo kẻ kia.Không có mệnh của nữ chính nhưng vẫn có bệnh của nữ chính, mọi chuyện đều phải tự dựa vào mình.Vừa đến gần chàng trai kia Ninh Thư đã ngửi thấy mùi thuốc từ người hắn.
Búi tóc cố định bằng cây trâm gỗ, người ngợm gọn gàng sạch sẽ, cả người tỏa ra hơi