Chuyển ngữ: Wanhoo“Sao ngươi biết ta là thần y?” Thần y ngoảnh lại hỏi rất hờ hững, “Lại là kẻ nào phái ngươi tới?”Ninh Thư ậm ờ một tiếng, cô nói: “Ta ngửi thấy mùi thuốc từ người huynh.
Còn chuyện gọi thần y là xưng hô khách sáo thôi.
Chẳng phải gặp nhân sĩ giang hồ vác kiếm đều gọi một tiếng đại hiệp à? Là cách nói khách sáo đó.”Thần y rất đẹp trai mỗi tội lạnh lùng quá, hệt như một quả núi băng di động.Thần y liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái rồi rảo bước chân muốn bỏ Ninh Thư lại.Ninh Thư nhấc váy chạy chầm chậm theo sau, cô vừa chạy vừa thở hổn hển vừa bảo: “Thần y, chúng ta kết bạn đi.”Thần y lạnh lùng chau mày nói: “Bị điên à.”“Huynh có thuốc không?” Ninh Thư thở hắt một cái, “Ta muốn biết khi trúng xuân dược thì ngoại trừ quấn quít còn có cách khác hay không.”Ninh Thư bám theo thần y về đến nhà.
Chỗ ở của thần y khá hơn Ôn Như Hoạ nhiều.
Ít nhất cũng là nhà trúc sáng sủa sạch sẽ, trước nhà là vườn thuốc cuốc rẫy thẳng hàng.
Trong vườn trồng đủ các loại dược liệu.Ninh Thư cảm thán thư thái, cuối cùng cũng có chỗ ở hẳn hoi rồi.Thần y vào trong nhà, Ninh thư muốn vào theo nhưng thần y đã nhanh chóng chốt trái cửa lại làm Ninh Thư suýt đập mũi vào cửa.Ninh Thư cảm thấy hơi lạnh, người mặc quần áo ướt rất khó chịu.
Ninh Thư ngồi phịch xuống dưới đất, sau đó vừa gõ cửa bộp bộp vừa gọi: “Đại ca có thể cho ta một bộ quần áo được không, ta muốn thay bộ quần áo được chứ?”Trong nhà không có tiếng động, rõ ràng là thần y không thèm quan tâm Ninh Thư.
Ninh Thư gõ cửa, bảo: “Đại ca đừng làm thế mà.
Chỉ cần huynh chìa một bàn tay là tương lai thế giới sẽ trở nên tươi đẹp.
Cho ta bộ quần áo để mặc được không?”“Biến.” Giọng thần y vô cùng lạnh, “Không biến ta sẽ hạ độc giết chết ngươi.”Ác thế trời?!Ninh Thư không dám trêu bác sĩ tay trái cứu người tay phải giết người thật.
Cô tự mò ra khỏi rừng tìm một nhà dân để thay quần áo thô rồi lại về nhà trúc.Thần y đã ra khỏi nhà, hắn đang ngồi xổm nhìn vườn thuốc.
Ninh Thư vội vàng qua hỏi thăm: “Thần y ăn cơm chưa?”Ánh mắt thần y nhìn lướt qua Ninh Thư một cái vô cùng lạnh lẽo, hắn hỏi: “Ngươi quay lại làm gì?”Ninh Thư nghiêm túc: “Ta muốn theo huynh học y thuật.”Hình như thần y không nghe thấy lời Ninh Thư nói nên Ninh Thư lại nói to lại: “Ta muốn theo huynh học y thuật.”Thần y chau mày gắt gỏng, “Ngươi bị thần kinh à.
Ngươi là người thôn nào? Ta đã nói rồi, không có sự cho phép của ta thì tất cả mọi người không ai được bén mảng xung quanh đây.
Ngươi muốn bị đầu độc chết à?”Ninh Thư: ...Sểnh cái là lại muốn đầu độc giết người.“Sư phụ, con muốn theo người học y thuật mà.
Con muốn biết cách cứu đàn ông trúng xuân dược để họ không huỷ hoại cuộc đời con gái nhà người ta.
Có phải ngâm mình trong nước đá hay đánh cho hôn mê, chờ thuốc hết tác dụng là khỏi đúng không?”Thần y càng nhăn nhó, dẩu môi quát, “Biến đi.”Ninh Thư thấy thần y không thích mình, chỉ muốn mình biến đi.
Nhưng nghĩ đến y thuật của thần y là cô muốn ở bên cạnh học trộm, hiểu biết không bao giờ là thừa.“Sư phụ, con muốn theo người học y thuật lắm luôn ấy.
Người xem như con không tồn tại là được.
Con dọn vườn hộ người nhé.” Ninh Thư không sợ sống cạnh thần y vì thần y lạnh lùng nhất, có vẻ như không có hứng thú với chuyện chăn gối, sẽ không sợ bị đè.
Lo nhất chỉ có vụ xuân dược thôi, Ninh Thư đã chuẩn bị sẵn sàng để thoát được rồi.Thần y đuổi hờ hững, “Biến.”Ninh Thư ưỡn ngực, dù gì cô cũng là nữ chính mà, sao lại không có xíu quyến rũ nào với nam chính nhỉ.Thần y không hề nhìn Ninh Thư lấy một