Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư bị cái đầu lâu này làm cho sợ đến mức lùi về sau mấy bước, thành ra chân lại nhẵm phải cái gì đó.
Cô nhìn xuống thì thấy hoá ra là một cái cẳng chân.
Thiếu chút nữa là Ninh Thư nhảy cẫng lên rồi.Phắc diu, tại sao lại đáng sợ thế này, tại sao không cất kĩ chỗ xương này đi chứ.“Con nghịch cái gì mà lợi hại thế?” Một chất giọng khàn đặc vang lên phía sau Ninh Thư.
Ninh Thư vội vàng quay phắt lại nhìn quanh, xung quanh tối đen như mực nên trước đó không nhận thấy có người ở sau mình.Tách một tiếng và đèn sáng, Ninh Thư dụi mắt rồi thấy một bà già vô cùng già nua, dáng vẻ khắc khổ đang đứng trước mặt mình.
Mặt bà dày đặc nếp nhăn, rãnh nhăn sâu hoắm.
Bà đang đánh giá cô từ đầu đến chân.Ninh Thư hỏi bà cốt: “Bà ơi con gặp phiền phức, con muốn mời bà giúp ạ.”Bà cốt ngồi xuống, bảo Ninh Thư: “Ngồi xuống đi.”Ninh Thư vội vàng ngồi xuống trước mặt bà cốt, trước cô có cái bàn nhỏ, trên bàn bày đủ đồ kỳ quái.Bà cốt châm đèn trên bàn, sau đó có một hương thơm dịu nhẹ thanh mát từ từ lan toả.
Ninh Thư đằng hàng rồi hỏi: “Bà ơi, đây là gì mà thơm quá?”“Cây bay hồn chế thành đấy.
Ngửi nhiều sẽ làm linh hồn tiêu tán, trở thành người hoại tử.” Bà cốt nói với chất giọng khàn đặc, dửng dưng như không.Ninh Thư: ...Ninh Thư nín thở ngay, bà cốt nhìn lướt qua Ninh Thư và bảo: “Không phải con đi học à, sao lại dây vào cả chúng nó, chúng nó lợi hại lắm.
Người con toàn là âm khí thôi, có phải con bị quỷ ám không?”Ninh Thư lắc đầu nguầy nguậy, trả lời luôn: “Con không bị quỷ ám, có cách nào thoát khỏi nó không bà?” Ninh Thư kể hết chuyện ở ký túc xá cho bà cốt nghe.Bà cốt nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hung ác, bà nói the thé: “Mọi chuyện có nhân ắt có quả, con nữ quỷ này tìm đến các con dĩ nhiên có nguyên nhân của nó.
Có người trong phòng ký túc bọn con có ân oán với con nữ quỷ này.”“Không có chuyện đâu bà, năm nay chúng con đều mới học đại học, trước đó đâu có quen nữ quỷ này.
Con ở cái làng này từ nhỏ, học đại học mới rời khỏi làng chứ chưa nói về việc ân oán.” Ninh Thư phản bác.Bà cốt liếc Ninh Thư, “Không có quan hệ với các con thì có lẽ là có quan hệ với bậc cha chú các con đấy.”Ninh Thư: →_→Bà đang đề cập đến ân oán hai đời đó hả?Trang Vũ Đồng vẫn là người khổ nhất, vô tội nhất.
Cuối cốt truyện vẫn là Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển mời đạo sĩ đến đánh con nữ quỷ này đến hồn bay phách tán.
Nhưng lúc ấy thì Trang Vũ Đồng đã chết rồi.“Con phải làm sao đây bà.
Có cách nào có thể tiêu diệt được con nữ quỷ này không bà?” Ninh Thư hỏi bà cốt: “Con cảm thấy con nữ quỷ này cũng không phải quỷ lương thiện.
Cứ cho là trong ký túc có người có ân oán với nó đi, thế nhưng nó lại muốn giết hết mọi người trong phòng ký túc.
Suýt thì con cũng bị xe đâm rồi đấy bà.”Bà cốt nói nhẹ nhàng: “Nó không luân hồi được nữa rồi.
Nó chết không siêu sinh nên đã tích tụ oán khí, dây vào nó là chỉ có chết liên hoàn thôi.
Nó là ác quỷ mà, thứ như nó đâu có lương tâm.
Tiêu diệt được thì tốt, không tiêu diệt được thì cả đời không yên ổn.
Mạng lớn thì không chết, nhưng sẽ bấp bênh cả đời.
Mạng cạn hơn thì sẽ chết oan uổng.”Rõ ràng Lâm Thiển Thiển là người có vận may cực lớn, phúc lớn mạng lớn rồi.
Ba người còn lại thì đều đoản mệnh.Ninh Thư bặm môi, nhìn bà cốt mà đến phải khóc, “Bà ơi con phải làm sao bây giờ ạ?”Bà cốt coi như không nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của Ninh Thư, bà cho Ninh Thư một bát nước đen sì và có mùi lạ, bà khàn giọng bảo: “Uống hết đi.”“Đây là gì thế bà?” Ninh Thư nhận cái bát và hỏi.Bà